
mèo hoang thế? Trời nắng nóng thế này, để cho sâu bọ rắn độc cắn, rồi con lại khóc bù lu bù loa lên cho mà xem”.
Chú nhóc con ngẩng khuôn mặt lem luốc của mình lên, nhoẻn miệng cười rồi nói: “Con còn lâu mới sợ nhé. Lúc nãy con đã dùng gậy gỗ đánh chết một con rắn nhỏ đấy”.
Thanh Vũ ngước mắt lên nhìn, tuy rằng không thấy con rắn nhỏ con trai mình đánh chết ở đâu, những nghe vậy là nàng đã dựng cả tóc gáy lên, quay đầu sang hỏi: “Hôm nay ai chăm sóc tiểu thế tử? Không phải ta đã dặn dò kỹ lưỡng là phải cho tiểu thế tử ngủ trưa sao? Tại sao bây giờ ra ngoài chơi lại không thấy ai đi theo thế này?”
Lúc này, hai người hầu nữ đang đứng một bên liền run rẩy quỳ xuống đáp lại: “Hồi bẩm vương phi, bọn nô tì là người trông tiểu thế tử, đã tận mắt nhìn thấy tiểu thế tử ngủ say rồi, mới dám chợp mắt một chút. Ai ngờ vừa thoắt cái đã không nhìn thấy bóng dáng tiểu thế tử đâu cả. Bọn nô tì đi tìm tiểu thế tử nãy giờ…”
Thanh Vũ vỗ nhẹ lên khuôn mặt lem luốc của con trai rồi nói: “Vừa nãy con lại qua chọc ghẹo muội muội sao?”
Liên Nhi ôm lấy chân của mẫu thân rồi cười hỉ hả đáp lại: “Muội muội chẳng cười gì cả”.
Thanh Vũ liền nói: “Muội muội còn đang ngủ mà”.
“Đâu có, hai mắt muội muội mở to, còn lườm con nữa”.
Thanh Vũ quay lại nhìn đứa con gái mới được tầm hai tháng đang nằm trong nôi, quả nhiên đôi mắt ngấn lệ, mở to trông đến là đáng thương, vừa thấy Liên Nhi thò đầu ra, miệng lại há ra “oa oa” khóc lớn.
Liên Nhi liền dùng bàn tay bẩn thỉu của mình vuốt lên mặt tiểu muội muội, miệng chu lên nói: “Đấy mẫu thân nhìn xem, muội muội đã chẳng cười với con lại còn khóc nữa. Muội muội còn khóc nữa là con sẽ đem con rắn chết đến đây dọa muội muội luôn”.
Thanh Vũ liền nhéo lấy tai con trai, kéo qua một bên rồi nghiêm nghị dạy bảo: “Muội muội vẫn còn nhỏ lắm, con mau quay về phòng tắm rửa thay y phục, còn dám chọc ghẹo muội muội, cẩn thận mẫu thân mách phụ thân, sẽ trừng trị con đến nơi đến chốn đấy”.
Liên Nhi làm mặt xấu, rồi nhõng nhẽo lay tay mẫu thân, hai người hầu kia vội vã lại gần bế tiểu thế tử quay về tắm rửa thay y phục.
Thanh Vũ lắc đầu, quay lại bế đứa con gái đang nằm khóc trong nôi lên, dỗ dành một lúc, liền nhìn thấy con bé nhoẻn miệng mỉm cười tươi tắn.
Vô Song mỉm cười nói: “Tiểu quận chúa đúng là giống hệt vương phi, ôm vào trong lòng là im lặng ngay, ngoan ngoãn nghe lời vô cùng”.
Thanh Vũ liền cau mày nói: “Ta không thấy nó im lặng mấy, đâu giống như lúc ngủ cạnh bên ta, bây giờ cứ hơi tí là lại khóc”.
Vô Song đưa tay lên che miệng mỉm cười: “Thì tiểu quận chúa vốn dĩ được vương phi đích thân chăm sóc, nên bây giờ mới khóc quấy đòi được bế. E là để cho nhũ nương mang đi rồi, vương phi lại cảm thấy không an tâm đúng không?”
Thanh Vũ không nói gì, ôm con gái đi lại trong hành lang, nhìn thấy chiếc miệng xinh xinh chu lên, biết là con đói, nàng liền đưa lại cho nhũ nương.
Lúc nhũ nương cho tiểu quận chúa bú sữa, đứa bé liền đặt bàn tay bé nhỏ, xinh xinh lên bầu ngực của nhũ nương, bú hăng đến mức đầu đầy mồ hôi, không ngừng vừa bú sữa vừa thở. Người hầu đứng bên cạnh thận trọng đưa quạt, chỉ sợ gió lớn sẽ khiến cho tiểu quận chúa lạnh, lại sợ gió bé quá, quận chúa sẽ nóng.
Thanh Vũ đứng bên nhìn một lúc liền cảm thấy chạnh lòng, dặn dò thêm vài câu rồi quay người đi vào trong phòng mình.
Vô Song đi theo sau nàng, mỉm cười nói: “Vương phi, người cũng nên thay đồ đi”.
Thanh Vũ cúi đầu xuống nhìn, thì ra khi nãy Liên Nhi nũng nịu đã để lại mấy vệt tay đen, không biết nghịch cái gì mà bẩn đến thế.
Nàng lại bất giác bật cười nói: “Đứa trẻ này không biết giống ai nữa? Lẽ nào vương gia khi còn nhỏ cũng nghịch ngợm vậy sao?”
“Nô tì nghe những người lớn tuổi trong phủ nói, hồi còn nhỏ vương gia cũng rất nghịch ngợm, nhưng chắc không nghịch đến mức độ này đâu”. Vô Song nhanh tay nhanh chân lấy y phục cho Thanh Vũ thay, đôi mắt chuyển động lanh lợi rồi nói thêm: “Nếu vương phi cảm thấy chán thì có thể ra phía trước thăm vương gia một lúc? Lúc này chắc vương gia đang nghỉ ngơi ở trong thư phòng! Trời buổi trưa nắng gay gắt quá, nếu không chắc ngài đã quay về đây nghỉ ngơi rồi”.
Thanh Vũ không nói gì, ngồi trên chiếc giường trúc lấy cuốn sách thơ ra lật giở vài trang rồi lại cất về giá, sau đó ngây người nhìn vào tấm rèm thêu trước mặt.
Vô Song nhìn thấy biểu hiện của vương phi liền dâng trà đến rồi nói: “Vương gia tìm nhũ nương tới, không để vương phi cho tiểu quận chúa bú cũng là sợ vương phi quá vất vả. Trước đây, khi vương phi cho tiểu thế tử bú, suốt thời gian một năm trời, người đã gầy đến mức nào? Huống hồ vương phi đặt hết tâm tư vào con cái, khó tránh khỏi việc lơ là vương gia. Khi đó ngài chịu khổ quá đủ rồi, lần này đương nhiên không chịu cho vương phi chăm sóc tiểu quận chúa nữa”.
Thanh Vũ lườm Vô Song một cái rồi mắng: “Con nha đầu này lúc nào cũng đùa cợt! Ta khiến ngài chịu khổ lúc nào chứ? Ngài vừa nói một câu, Liên Nhi khóc khiến ngài không ngủ được, ta mới cùng Liên Nhi dọn ra ngoài”.
Vô Song liền bật cười thêm: “Thế mà còn không bắt ngài phải chịu khổ sao? Vương gia chỉ vừa mới