Duck hunt
Bích Tiêu Cửu Trùng Xuân Ý Vũ

Bích Tiêu Cửu Trùng Xuân Ý Vũ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324943

Bình chọn: 10.00/10/494 lượt.

ẻ dưới thấp hèn không tranh giành với đời tôi cũng chẳng có được.

Đường Thiên Tiêu cảm thấy nghi ngờ, cho người đi điều tra thân thế của tôi, việc này không hề kỳ quái. Còn ngay sau khi Hoàng thượng xảy ra chuyện, Thẩm Phượng Nghi ngay lập tức có thể nói ra thân thế gia tộc cha mẹ tôi, rõ ràng là đã cho người điều tra lai lịch của tôi từ trước đó.

Người không hề quan tâm một cung nữ có xuất thân thế nào, thế nhưng với phi tần mà Hoàng thượng hết lòng yêu thích, nhất định sẽ phải tốn nhiều công sức hơn. Với địa vị vốn có, cộng thêm sự ủng hộ từ bên họ ngoại, người hoàn toàn có đủ khả năng để biết được quá khứ, thân thế của bất cứ người nào trong cung. Hoặc giả chỉ vì lòng ghen tị, đố kị của người phụ nữ, thế nhưng nếu kết hợp tất cả vào thì tội khi quân thích sát của tôi có đầy đủ chứng cớ và động cơ ra tay.

Mím chặt môi, tôi miễn cưỡng đưa ra lời giải thích: “Bẩm Hoàng hậu, bại thế không phú quý, vong quốc chẳng còn sang. Quốc chủ của Nam Sở năm đó giờ đây chỉ là một trong những thần tử của Đại Chu, cái gọi là hoàng thân quốc thích giờ cũng chỉ giống như con dân Nam Sở khi xưa, giờ đây trở thành bách tính bình thường của Đại Chu. Thần thiếp tuy rằng ngu muội, nhưng cũng biết thuận theo ý trời lòng dân, hết lòng hết dạ hầu hạ Hoàng thượng, tuyệt đối không có lòng dạ khác”.

“Bộp” một tiếng, Thẩm Phượng Nghi đập mạnh tay lên bàn tức giận quát: “Đúng là một con đàn bà điêu ngoa, gian xảo lại giả khờ ngốc nghếch. Hàng ngày thấy ngươi ngờ nghệch, nửa ngày chẳng nói được một câu hoàn chỉnh, vậy mà bây giờ thì thao thao bất tuyệt, lý lẽ vang trời. Nếu như bây giờ bản cung truy hỏi người về đồng đảng chắc cũng chối sạch phải không?”

Nỗi đau thấu tim từ đầu gối truyền lên khiến cho thân người tôi run run, vầng trán cũng lấm tấm đầy mồ hôi, run rẩy nói: “Kính mong Hoàng hậu minh xét, thần thiếp tuyệt đối không dám câu kết với người ngoài làm nên những chuyện đại nghịch bất đạo như thế. Long thể Hoàng thượng vẫn luôn khỏe mạnh, cho dù bị kẻ xấu hạ độc mưu hại thì cũng có ngự y diệu thủ hồi xuân, cứu chữa qua khỏi ngay thôi. Rốt cuộc Hoàng thượng đã trúng độc ở đâu, thần thiếp cho rằng lòng ngài rõ nhất, đến lúc Hoàng hậu hỏi ngài là sẽ biết ngay thôi”.

Thẩm Phượng Nghi lạnh nhạt mỉm cười nói: “Hoàng thượng tuổi còn trẻ, lại bị dáng vẻ kiều diễm của con hồ li tinh như ngươi mê hoặc, đến lúc đó nghe ngươi khua môi múa mép vài câu, chắc chắn sẽ mềm lòng mà tin lời ngươi nói, sau này không hiểu còn bị ngươi ám toán bao nhiêu lần nữa đây. Bản cung niệm tình ngươi đã hầu hạ Hoàng thượng một thời gian, mới chịu ngồi đây nghe ngươi nói bậy nói bạ lâu thế này. Bây giờ bản cung cũng nói thẳng cho người biết, mau chóng khai ra đồng đảng, nếu như còn chấp mê bất ngộ, thì chỉ khiến cho bản thân chịu thêm nhiều đau đớn, khổ sở trước khi chết mà thôi”.

Trước khi chết bắt tôi phải chịu thêm nhiều đau đớn, khổ sở?!

Ý ẩn trong câu này nghĩa là, Hoàng hậu không hề có ý tha cho tôi một con đường sống, còn tôi sẽ không còn cơ hội để tiếp tục đợi chờ con người mãi mãi không bao giờ quay trở lại ấy nữa.

Nắm chặt hai bàn tay, tôi mím chặt môi, đứng thẳng lên.

Mặt sàn được lát bằng đá màu đen đã phủ một lớp hơi nước nhỏ do hơi nóng từ lòng bàn tay truyền ra, vết nước đó nhanh chóng khô đi, biến mất không dấu vết trước làn gió nhẹ.

Bình thản mỉm cười, tôi khẽ khàng cất tiếng: “Hoàng hậu nương nương nếu như đã muốn giáng tội xuống, thần thiếp đâu thể chối được? Nếu như Ninh Thanh Vũ mắc tội do được ân sủng quá độ thì một tấm khăn trắng là quá đủ. Toàn bộ gia tộc họ Ninh đã không còn ai, đất nước Nam Sở cũng đã diệt vong, nếu như thần thiếp chịu liên lụy vì thân thích với hoàng tộc Nam Sở thì âu cũng là số trời đã định, chẳng dám oán hận, trách móc ai nữa”.

Trước mặt toàn bộ cung nữ, thái giám trong chính điện, sắc mặt Thẩm Phượng Nghi trắng nhợt: “Ngươi dám chỉ trích bản cung hẹp hòi, không đủ bao dung với các phi tần, mỹ nữ trong hậu cung này sao? Mau tát vào miệng nó cho ta! Bản cung một lòng một dạ lo nghĩ cho Hoàng thượng, cho nên mới quyết tâm tra xét, diệt trừ gian tế trong cung là ngươi. Nghĩ xem, bây giờ ngươi chẳng qua chỉ là một phi tần nhỏ bé trong cung, nếu như không nội ứng ngoại hợp, lấy đâu ra thuốc độc để mưu hại Hoàng thượng chứ?”

Mấy người cung nữ tiến lại phía trước, giữ chặt hai cánh tay của tôi, tát mạnh lên mặt tôi không hề thương tiếc. Sau mấy tiếng tát mặt rõ ràng, tai tôi mơ màng u ù, tóc tai lòa xòa buông xuống hai vai, và cả trước khuôn mặt, còn hai bên má đều nóng ran, sưng tấy lên, không hề sợ hãi nhìn về phía Hoàng hậu nói: “Đúng thế, thần thiếp chẳng qua chỉ là một phi tần thân phận thấp hèn, không hề có nội ứng ngoại hợp, lấy đâu ra thuốc độc để mưu hại Hoàng thượng? Nếu như Hoàng hậu không truy hỏi cho bằng được cái tên nào đó, tùy tiện ban cái chết cho thần thiếp, sau này khi Hoàng thượng hay Thái hậu hỏi đến, e rằng người cũng khó trả lời! Thế nhưng dù cho có bị Hoàng hậu đánh chết, thần thiếp cũng chẳng cách nào khai ra một đồng đảng nội ứng ngoại hợp vốn chẳng hề tồn tại cho người được đâu”.

“Có