Polaroid
Bích Tiêu Cửu Trùng Xuân Ý Vũ

Bích Tiêu Cửu Trùng Xuân Ý Vũ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325014

Bình chọn: 8.5.00/10/501 lượt.

giá để đền đáp ân đức của ngài, vậy nên đương nhiên phải mong ngóng đến việc Hoàng thượng sẽ báo đáp thay thần thiếp”. Tôi mỉm cười rồi từ từ nằm xuống, quay đầu vào phía trong, nhắm mắt lại dưỡng thần.

Phía sau lưng rất lâu chẳng truyền lại bất cứ động tĩnh gì.

Đúng vào lúc tôi đang đoán mò phải chăng người đàn ông tự phụ, ngạo mạn ngất trời này đã bỏ đi, thì tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền tới, tiếp đó là tiếng nói của một người hầu nữ hỏi hắn: “Bẩm hầu gia, hình như cô nương đã ngủ rồi, liệu có cần gọi cô nương dậy ăn chút đồ không?”

“Thái y nói thế nào?” Giọng nói của Đường Thiên Trọng vẫn ở ngay sát giường, nghe rất bình tĩnh, hòa nhã.

“Thái y nói, ăn uống, sinh hoạt như bình thường thì cô nương sẽ hồi phục nhanh hơn đôi chút”.

Phần vai tôi liền bị vỗ lên nhẹ nhàng. “Thanh Vũ, mau dậy ăn chút đồ rồi hãy ngủ tiếp”.

Trong chiếc khay của người hầu gái kia là sáu loại canh khác nhau, nào là long nhãn, nào là tổ yến, vô cùng đa dạng, đều là những món đồ thượng phẩm, hảo hạng, bốc khói nghi ngút.

“Nàng muốn ăn món nào?” Đường Thiên Trọng mỉm cười cất tiếng hỏi.

Tôi do dự một hồi rồi nhẹ nhàng đáp: “Chè hạt sen nấu đường”.

Đường Thiên Trọng cau chặt đôi mày hỏi người hầu gái: “Là món nào hả?”

Người hầu gái nhìn tôi chốc lát rồi mới nói: “Chính là… món lúc nãy bị đem xuống”.

Ánh mắt Đường Thiên Trọng hiện rõ thái độ thiếu kiên nhẫn, quay lại nhìn tôi: “Nếu đó là món nàng thích ăn, tại sao lúc nãy không lên tiếng?’

Tôi khẽ cười đáp: “Mong hầu gia lượng thứ, nghĩ đi nghĩ lại, thần thiếp mới thấy, thì ra món ban đầu là món ngon nhất”.

Một lời hai nghĩa, hàm ý sắc bén.

Hắn không phải kẻ ngốc nghếch, đương nhiên sẽ hiểu được ẩn ý trong câu nói này, sắc mặt hắn nhanh chóng sầm lại, đột nhiên phất mạnh tay áo nói: “Mau bê lên cho nàng ấy dùng”.

Nói xong, hắn nhanh chóng quay người bước ra khỏi phòng, điều này khiến cho tâm trạng tôi thoải mái hơn. Khi dùng món chè hạt sen nấu đường kia, vị giác của tôi cũng đã hồi phục lại nhiều, quả nhiên là thơm ngon, ngọt miệng.

Hạt sen mất tâm, tự nhiên không đắng.

Không hề cố ý nghe ngóng tình hình nhưng tôi cũng nhanh chóng nhận ra mình thật sự vẫn chưa rời khỏi Hoàng cung.

Nơi đây là điện Cần Chính, là chỗ xử lý việc chính sự trong cung của hai cha con Nhiếp chính vương. Còn gian phòng này chính là phòng ngủ trong cung của Đường Thiên Trọng, ở góc Tây Nam điện Cần Chính, có một cái tên rất hay gọi là Phú Liên Các. Còn người hầu gái thường xuyên xuất hiện, hầu hạ bên cạnh tôi cũng là cung nữ thân cận bên Đường Thiên Trọng.

Ngay người cung nữ thân cận cũng vô song, thì đương nhiên chủ nhân phải ngạo mạn vô song rồi!

Nghĩ tới việc hắn ta có thể hạ độc thủ như vậy ngay với em họ mình, cho dù sau đó đã cứu cái mạng nhỏ bé của tôi vào khoảnh khắc sau cùng, thì tôi cũng chẳng có chút cảm tình nào với hắn cả. Những lúc hắn bước vào trong phòng thăm hỏi, nếu tôi không quay mặt vào trong giả vờ đã ngủ thì cũng lễ độ, khách khí nhìn hắn mỉm cười, rồi nghe ngóng tình hình hồi phục của Đường Thiên Tiêu.

Nói cho cùng thì tôi đang trọng thương, hơn nữa trên người lại mang thân phận chiêu nghi danh chính ngôn thuận, tuy đã rơi vào lòng bàn tay của Đường Thiên Trọng, nhưng hắn không hề dám vô lễ, mạo muội với tôi như buổi tối hôm trước nữa. Chỉ có điều mỗi khi tôi hỏi về tình hình của Đường Thiên Tiêu, sắc mặt của hắn lại sầm xuống rõ ràng, sau đó không nói bất cứ lời nào rồi tức giận bỏ đi.

Tôi không hề hỏi hắn ta về tình hình của Nam Nhã Ý.

Từ việc hàng ngày thấy hắn xuất hiện ở điện Cần Chính là có thể tưởng tượng được hắn lãnh đạm với Nam Nhã Ý tới mức nào rồi.

May mắn là Nam Nhã Ý cũng giống như tôi, hoàn toàn không cần đến tình yêu và sự quan tâm của hắn. Có thể sống lặng thầm không gây chú ý giữa chốn thâm cung hiểm ác này chính là toàn bộ mong ước hiện nay của hai chúng tôi.

Tuy rằng không có ai nói cho tôi biết, nhưng qua việc Hoàng hẫu vẫn còn tâm tư xử lý việc của tôi, điện Cần Chính vẫn có người ra người vào bình thường như mọi khi, tôi hoàn toàn có thể liệu được Đường Thiên Tiêu chắc không gặp chuyện gì bất trắc.

Bản thân tôi là một chiêu nghi trong cung, nếu như ngài đã bình an vô sự, chuyện đón tôi quay trở về cung Di Thanh cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Cho dù Đường Thiên Trọng quyền cao chức trọng cũng chẳng thể nào giữ một phi tần của Hoàng đế bên cạnh mình mãi, để tránh người khác đưa lời thị phi, phá hỏng thanh danh của bản thân.

So với Khang hầu lúc nào cũng khiến tôi cảm thấy lo lắng, bất an này thì tôi càng mong muốn được quay về cạnh bên Đường Thiên Tiêu hơn. Chí ít thì ngài cũng tận hết sức lực của mình để bảo vệ tôi, hơn nữa… cũng để cho tôi sống một cách lặng thầm, chờ đợi, chờ đợi một người có lẽ cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại.

Chỉ có điều, một khi đã đắc tội với Thẩm Phượng Nghi, sau này tôi muốn có cuộc sống thanh bình, yên ổn, bình dị trong cung e rằng sẽ ngày càng khó khăn hơn trước.

Đường Thiên Trọng không giỏi việc quan sát sắc mặt, thái độ bên ngoài của người ta, nhưng tâm tư, đầu óc vô cùng linh hoạt, thông minh, nên