Duck hunt
Biển Khóc

Biển Khóc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323542

Bình chọn: 8.5.00/10/354 lượt.

lồm cồm bò dậy, lê

tấm thân nhỏ bé của mình đến cầu xin hắn:

- Xin ngài hãy trả nó

lại cho tôi! Tôi xin ngài mà! Hu hu hu!

Thời gian như dừng lại

ở đó, tất cả mọi thứ đều trở nên im ắng đến đáng sợ.

Cuối cùng thì em cũng

khóc, đây là lần đầu tiên em khóc kể từ khi ba mẹ em chết đi. Em đã tự hứa với

mình là không bao giờ được rơi lệ dù gặp phải bất cứ chuyện gì. Nhưng trước mặt

con người quái ác kia, em không thể không làm thế. Sợi dây chuyền đó là do

chính tay ba em làm cho em trước khi chết. Ông đã mất rất nhiều thời gian để

làm ra nó. Sở dĩ ông làm mặt dây chuyền là hình ngôi sao là vì ông muốn ngôi

sao đó sẽ đem lại thật nhiều may mắn cho em. Như người ta vẫn thường gọi nó với

cái tên là “Ngôi sao may mắn”.

Một giọt nước mắt từ

khóe mi em rơi xuống thảm cỏ xanh mướt, làm chúng khẽ lung lay. Chúng tiếp nhận

giọt nước mắt đầu tiên của em, của một cô bé có tấm lòng bao dung như biển cả

vốn chưa từng rơi lệ lấy một lần kể từ khi em trở thành một cô bé mồ côi. Nhưng

nay, em đã khóc… khóc vì một người vốn chưa bao giờ quen biết.

Thấy em khóc, Zin hả hê

vô cùng. Hắn rất thích nhìn cảnh người khác phải khóc lóc, van xin hắn. Vì chỉ

có như vậy hắn mới cảm thấy cuộc đời này mới đáng sống làm sao!

- Tao sẽ trả lại cho

mày với một điều kiện.

Vừa nghe hắn lên tiếng

em đã gật đầu ngay mà không cần biết điều kiện mà hắn đưa ra là gì.

Nhận được cái gật đầu

của em, hắn tiếp:

- Mày phải làm việc cho

tao trong vòng 10 năm. Sau 10 năm, tao sẽ trả lại cho mày thứ mà mày mong muốn.

- Hắn nhìn em, nhướn mày. - Thế nào, được

không?

Em lấy tay lau nước

mắt, rồi buông ra một câu nói tuy ngắn gọn nhưng súc

tích:

- Được!

Phải nói là em thật

ngốc khi đồng ý với điều kiện mà hắn đưa ra. Nhưng cũng đúng thôi vì em đâu

biết hắn là một con người như thế nào.

Hắn nở một nụ cười nham

hiểm rồi ra lệnh cho em đi theo hắn.

Em lẽo đẽo theo sau như

một con cún con đi theo chủ của mình.

Cánh cổng lớn từ từ

đóng lại một cách chậm rãi.

Cuộc đời của một cô bé

ăn mày như em liệu đã khép lại từ đây?

Cuộc sống của em liệu

có tốt đẹp hơn sau khi em bước chân vào lâu đài của quỷ?

Rào... Rào

Em và Zin vừa bước vào

thềm nhà thì đột nhiên trời đổ mưa lớn. Mưa rơi xối xả như trút nước. Từng giọt

mưa nặng trĩu cứ thi nhau rơi xuống mỗi lúc một nhiều. Mưa đã phá tan đi bầu

không khí vốn đã im lặng từ lâu. Mưa ồn ào, vội vã vẫn cứ rơi mà đâu hay biết

đang có một người sắp phải chịu khổ vì mưa. Mưa rơi là do ông trời đang khóc thương

cho em hay là muốn tiếp tay cho Zin để hành hạ em đây?

Bất chợt Zin dừng lại,

làm em cũng không dám đi tiếp. Hắn nở nụ cười bí ẩn,

sau đó quay lại nói với em bằng chất giọng của một tên khinh người thực sự:

- Trước khi vào nhà

tao, mày phải rửa cho sạch những vết dơ trên người mày đi đã. Tao không muốn

cái thứ dơ bẩn như mày làm ô uế nhà tao. - Hắn dừng lại, nhìn ra ngoài trời

đang mưa to, hắn tiếp - Sẵn đây có mưa, mày ra đó đứng đi. Mưa là một thứ nước

rất sạch, nó có thể làm cho mày sạch sẽ hơn nhiều đó.

Em không nói gì, chỉ

lẳng lặng làm theo lời hắn.

Em lê đôi chân dính đầy

bùn đất của mình từ từ bước ra sân. Đi đến đâu, em bị ướt đến đó, không bao lâu

sao thì trên người em không còn một chỗ khô nào cả. Từng đợt mưa lạnh cứ thế mà

rơi xuống người em, cảm giác lạnh đang dần xâm chiếm cả cơ thể. Em run lên bần

bật trước cái nhìn đầy thích thú của Zin. Hắn bỏ lên lầu và tiếp tục nhìn em

qua cái cửa sổ lớn trên tầng nhà riêng của hắn.

Thân hình nhỏ bé đứng

giữa trời mưa to. Em giống như Zin đã nói: “Em đơn giản chỉ là một hạt cát giữa

biển mà thôi.”

Một giọt nước mắt từ

khóe mi em trào ra, hòa quyện vào những giọt nước mưa lạnh giá và cùng rơi

xuống không một lời hẹn trước. Trong nhất thời, em không thể phân biệt được đâu

là nước mưa và đâu là nước mắt của em nữa.

Em lấy tay vuốt mặt,

những giọt nước mưa và nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống. Những vết bẩn trên

mặt em cũng từ từ được mưa rửa sạch. Hai tay em ôm lại

với nhau, để xoa dịu đi cái cảm giác lạnh đang không ngừng vây lấy em.

Mưa cứ rơi mãi rơi mãi như không bao giờ muốn dừng lại. Môi em đã bắt đầu tái

đi. Em sắp không chịu nổi nữa rồi!

- Zin à! Đủ rồi đó! Cô

bé ấy sắp chịu hết nổi rồi.

Liz - người bạn thân từ

nhỏ của Zin thấy em đứng ngoài mưa lâu như vậy thì không nỡ, nên cậu khuyên

hắn. Quen biết bao lâu nay nên cậu hiểu rất rõ tính tình của hắn. Hắn mồ côi mẹ

từ nhỏ, hắn có cha nhưng cha hắn lại không quan tâm nhiều đến hắn. Ông chỉ quan

tâm đến việc của tổ chức mà bỏ hắn sống một mình trong căn nhà rộng lớn như thế

này thì chẳng khác gì bị giam lỏng. Ông tưởng có nhà cửa rộng lớn, tiền bạc

nhiều thì hắn sẽ cảm thấy hạnh phúc. Nhưng không, hắn chưa bao giờ cảm thấy

thực sự hạnh phúc vì điều đó. Vì tổ chức, mà bàn tay của một đứa con nít chỉ

mới mười hai tuổi như hắn không biết đã vấy

máu bao nhiêu lần. Nhưng suy cho cùng thì hắn là một người rất tội nghiệp, vì

hắn luôn sống trong sự cô đơn, không ai quan tâm. Những lúc như vậy hắn chỉ còn

cách lấy nỗi đau của người khác