Biển Khóc

Biển Khóc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323513

Bình chọn: 9.00/10/351 lượt.

thể nào!

Tại sao lại có chuyện đó chứ?"

Đứng trong thang máy của tổ chức, lòng em

cứ thấp thỏm không yên. Thì ra bấy lâu nay, Andrea vào Leaders là để thu thập

chứng cứ nhằm để chống lại những người làm ăn phi pháp. Vậy mà bao năm qua,

thân phận thực sự của anh đều không bị ai phát hiện. Anh che giấu hay thật, đến

cha hắn, cũng bị anh qua mặt. Nhưng bây giờ không còn nhiều thời gian đâu mà

nghĩ đến chuyện khác, cảnh sát sắp đến rồi, nếu như em không đưa hắn rời khỏi

đây thì e rằng sẽ không còn kịp nữa.

Ting!

Cửa thang máy vừa mở

ra, em lập tức chạy thẳng một mạch đến nhà hắn. Con đường này, hành lang này dù

đã qua một năm nhưng em vẫn không quên, vì tất cả mọi thứ liên quan đến hắn, em

không bao giờ quên.

Bước vào ngôi nhà quen

thuộc mà em đã gắn bó bao năm, trái tim em dường như đang sống lại. Những tưởng

rằng em sẽ không còn cơ hội được nhìn thấy hắn nữa nhưng hắn đang đứng ở kia,

cách em chỉ vài bước chân thôi. Em mỉm cười và gọi tên hắn:

- Zin!

Hắn quay lại nhìn người

vừa phát ra tiếng nói đó, hai mắt nặng trĩu chợt mở to lên khi nhìn thấy người

con gái mà hắn ngày đêm mong nhớ. Em vẫn vậy, vẫn không thay đổi là mấy, chỉ là

hơi gầy đi một thôi. Có phải hắn đang nằm mơ không? Nếu là mơ thì hắn nguyện cả

đời này đừng bao giờ thức dậy.

- Sea! Có phải em đó

không? - Hắn từng bước tiến về phía em nhưng vẫn chưa tin vào mắt mình.

- Em đây, em về với anh

rồi đây.

Em chạy tới ôm hắn, mọi

cảm xúc bấy lâu dồn nén bây giờ đã có dịp tuôn trào. Hắn cũng ôm chặt lấy em,

vùi mặt vào cổ em để tìm lại mùi hương của ngày xưa. Cả hai ôm nhau một lúc, em

vội buông hắn ra, hỏi:

- Anh Liz có ở nhà

không anh?

- Không, cậu ấy đã đi

ra ngoài từ sớm rồi. Em hỏi cậu ấy có chuyện gì không? Mà tại sao em lại có mặt

ở đây? Chẳng phải anh đã nói...

- Không còn nhiều thời

gian để giải thích nữa đâu, cảnh sát sắp đến nơi rồi. Chúng ta phải rời khỏi

đây càng sớm càng tốt. - Em vừa kéo tay hắn vừa nói nhanh.

- Cảnh sát? Em đang nói

cái gì vậy Sea? - Hắn khựng lại, không hiểu em đang nói gì.

- Andrea nói với em,

chưa đầy nửa tiếng nữa, cảnh sát sẽ tới đây thâu tóm nơi này.

- Andrea sao? Làm sao

anh ấy lại biết chuyện này?

- Anh ấy là CIA, người

của đội tình báo quốc gia. - Em kéo tay hắn chạy đi. - Nhanh lên, nếu không sẽ

không kịp nữa.

Cả hai vừa chạy xuống

sân thì bắt gặp Andrea đang đứng đợi ở trước cổng, trên tay anh còn cầm theo

một khẩu súng và đang chĩa về phía hắn.

- Cậu chạy không thoát

đâu.

- Andrea, em xin anh,

anh hãy tha cho anh ấy một con đường sống đi. - Em chạy đến bên Andrea, kéo tay

anh cầu xin.

Andrea nhìn em, thấy em

vì hắn mà hạ mình cầu xin anh, anh đau lòng lắm. Nhưng anh không thể vì em mà

làm trái pháp luật được.

- Xin lỗi Sea nhưng đây

là việc mà anh phải làm. - Anh nhẹ gạt tay em ra, tiếp tục chĩa súng về phía

hắn.

- Sea à, em không cần

phải cầu xin anh ta đâu. - Hắn xót xa nhìn em, hắn biết rồi sẽ có ngày này mà.

- Anh muốn bắt tôi thì cứ việc, tôi sẽ không chống cự đâu. - Hắn nhìn thẳng vào

mắt anh, vẻ mặt không có biểu hiện gì gọi là lo sợ.

Andrea gật đầu, khóe

môi khẽ nhếch lên và buông ra một chữ "Tốt!" rồi lấy trong túi ra một

chiếc còng, đi tới chỗ hắn, súng vẫn không buông.

Thấy bước chân Andrea

ngày càng tới gần hắn, em lắc đầu, đôi mắt long lanh nước chạy đến quỳ mọp

xuống và ôm lấy chân anh trước sự ngỡ ngàng của anh lẫn hắn.

- Không! Andrea, đừng

mà. Xin anh đừng bắt anh ấy. - Em ngước mặt lên nhìn anh. - Nếu anh chịu tha

cho anh ấy, anh muốn em làm gì em cũng chịu. Anh muốn em làm vợ anh, em cũng

chấp nhận. Em hứa sẽ làm vợ anh nếu như anh chịu buông tha cho anh ấy và Liz.

Hức! Hức!

Làm vợ? Hắn khẽ cau

mày, em đâu nhất thiết phải làm thế. Em đâu cần vì sự tự do của hắn mà chấp

nhận làm vợ của người mà em không yêu. Hắn không muốn em đem hạnh phúc cả đời

mình ra để đánh đổi như vậy, hắn không xứng đáng được thế.

Hắn đang định lên tiếng

thì thấy Andrea cúi xuống nhìn em, đồng thời tay cầm súng của anh cũng từ từ hạ

xuống nên hắn khựng lại. Vẫn là anh thua em! Lời nói của em còn quan trọng hơn

cả công việc của anh. Chỉ cần thấy em khóc, thấy em yếu đuối thì anh lại mềm

lòng. Anh biết nếu như tha cho hắn và Liz, anh sẽ là một người mang trọng tội.

Nếu để cảnh sát biết, anh nhất định sẽ mang tội đồng lõa, tiếp tay cho kẻ xấu bỏ

trốn. Tội đó không nhẹ đâu, nhưng anh không muốn nhìn thấy em hao tâm tổn sức

quỳ dưới chân anh để van xin như thế. Ánh mắt anh khẽ chùng xuống, thấp giọng

nói:

- Hai người đi đi, cảnh

sát sắp tới rồi. Nhớ là cứ tỏ ra bình thường như những người đi qua đường,

tuyệt đối đừng làm gì để cảnh sát chú ý. Nếu không... đến cả thần tiên cũng

không giúp hai người được đâu.

Nghe được những lời này

của Andrea, em mừng lắm. Em vội lau nước mắt, đứng dậy cảm ơn anh rối rít rồi

kéo tay hắn chạy đi để lại Andrea với một ánh nhìn buồn bã dõi theo.

Em và hắn vừa chạy ra

khỏi Leaders khoảng năm phút thì một đoàn xe cảnh sát chạy vào, tiếng còi hú

vang vọng cả một vùng. Người dân xung quanh đua nhau


Ring ring