The Soda Pop
Biết Tỏ Cùng Ai

Biết Tỏ Cùng Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322765

Bình chọn: 8.5.00/10/276 lượt.

ộn gì cũng gặp mà.

- Vâng, thế thì mai vậỵ

Nhưng Trần vẫn còn tiếc rẻ, chàng bảo ông Triệu đánh xe quay trở lại cư xá của Vi. Nàng vẫn chưa về, có lẽ ở lại trực đêm không chừng Trần thở ra. Khi người đang yêu thì tình nung trái tim, muốn gặp ngay người mình mơ ước. Mỗi phút giây là một thế kỷ.

Ngơ ngẩn trở về hãng, Trần cho phép ông Triệu về Vườn mưa gió nghỉ ngơi và mai sáng phải đến ngay.

Ông Triệu về rồi, Trần bước vào căn phòng rộng thênh thang, hôm nay chàng thấy gian phòng buồn tẻ lạ. Bên ngoài màn đêm đang bủa vây, ánh trăng leo lủng treo trên trời cao. Đêm thật yên, thật cô đơn.

"Ai một mình bên cửa?

Ta với bóng là hai"

Câu thơ của ai sao giống tâm trạng chàng vô cùng. Trần nhớ Vi, nhớ kinh khủng, nhớ như muốn phát điên lên. Vi ơi! Vi!

Điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên.

- Ai vậy?

Ai gọi đến trong đêm khuya thế nầy? Ông quản lý chăng? Không lẽ có chuyện chi phiếu bị khước từ?

- A lô, ai đấy?

Một giọng nói êm đềm của đàn bà vang lên tim Trần muốn ngưng đập.

- Anh Trần đấy à?

-...

- Có phải anh đấy không anh Trần?

Nhược Trần chợt tỉnh:

- Vâng, vâng... Anh đây nầy Vi, em đó phải không?

Đầu giây bên kia yên lặng một chút rồi lên tiếng.

- Nghe nói hôm nay anh đã bỏ suốt ngày đi tìm em phải không?

Trần vui muốn phát điên lên.

- Ai cho em biết thế?

- Chuyện đó không quan tâm lắm. Có điều em hỏi anh.

Vi hạ thấp giọng:

- Bây giờ anh có cần gặp em nữa không?

- Ngay bây giờ à?

Mắt Trần sáng lên:

- Dĩ nhiên là muốn, nhưng gặp em ở đâu?

- Vườn mưa gió!

Trời ơi tìm khắp nơi mệt phờ người mà vẫn còn ngụ Vườn mưa gió! Tại sao ban nãy ta không đến đấy?

- Anh sẽ đến ngay, đợi anh mười phút?

- Vâng, em sẽ đợi anh.

- Nhớ đợi nhé.

Nhược Trần gào:

- Đừng bỏ đi nghe em.

Bỏ máy nói xuống, Trần chạy vội ra khỏi phòng chàng chận vội một chiếc taxi vừa trờ tới đưa địa chỉ và hối thúc gã tài xế nhanh lên.

Xe ngừng trước vườn, Trần trả tiền và chạy nhanh tới cổng. Cổng chỉ khép hờ.

Trần tung người lên đường sỏi, không buồn để ý gì hết ngoài đôi cánh cửa khép kín nơi phòng khách.

- Ông tìm ai đấy?

Một giọng nói thật êm thật quen thuộc vang bên tai, Trần chùn chân quay lại. Vi đang ngồi bên bờ hồ, mái tóc dài phủ vai, bình yên tắm dưới ánh trăng sáng với nụ cười nhẹ. Nàng đẹp như một tiên nữ. Trần bàng hoàng bước tới như kẻ lạc hồn.

- Bây giờ anh đã tìm thấy em rồi chứ?

- Vâng, anh đã tìm thấy em, từ khi đánh mất trên hành lang bệnh viện.

- Bao lâu rồi?

Vi hỏi trong hơi thở.

- Hơn một năm.

Một chút yên lặng.

- Anh đã tìm thấy em rồi, thế anh cần gì?

- Anh mong em sẽ nhận lời suy tôn làm thần bên anh.

Mắt Vi chôn nhanh.

- Em không đủ khả năng đó, chính em, em cũng cần người che chở đây.

- Nhưng em đã có.

- Ở đâu?

- Ngay cạnh em đây, Vi có vừa ý không?

Vũ Vi yên lặng ngắm người yêu trước mặt.

- Vi đang đắn đo trước dĩ vãng của anh?

- Không. Dĩ vãng của anh có điều gì đáng nói đâu? Anh là người lãng tử, có nhiều tật xấu, nhiều đàn bà, có tính ương ngạnh, cao ngạo, cố chấp, anh như một con ngựa hoang, chỉ muốn chạy bay tự do chớ không thèm yên ngọc. Nhưng ngựa qúy nào mà chẳng đi từ lớp ngựa hoang mà ra. Vì vậy em không sợ, nhưng em chỉ ngại mình vì em biết mình đã chọn được ngựa hay.

Trần nắm chặt tay Vi.

- Không phải như vậy đâu, nhờ Vi đấy, nhờ chú nài giỏi, ngựa mới hay được chứ.

Vi nhìn vào mắt Trần.

- Nhưng trong tay em nào có dây cương?

- Có chứ, không những dây cương mà còn roi nữa. Trần xiết chặt lên môi nàng.

Trăng e thẹn trốn vào mây.

- Anh phải dọn về Vườn mưa gió đi chứ?

- Sao vậy?

- Vì em cũng muốn về đây, chỉ có một mình, em sẽ chẳng về đâu buồn lắm.

Chàng nhìn thẳng vào mắt người yêu say đắm.

- Thật chứ? Vi.

- Vâng.

Một nụ hôn thứ hai nồng nàn hơn. Pho tượng hình như đang cúi xuống mỉm cười với kẻ đang yêu. Tháng mười hai trôi đi. Tết lại đến.

Một năm mới bắt đầu năm 1972 phải là một năm mới mẻ, hy vọng và ngập đầy tình yêu.

- Vườn mưa gió, ngày đầu năm ngặp đầy tin vui, sự hiện diện của Vũ Vi khiến mọi người đều vui vẻ. Trời vừa sáng Vi đã đốt nguyên một phong pháo trên cành trúc, những tiếng nổ ồn ào đánh thức Trần dạy, chàng ngơ ngác mở cửa chạy ra. Vi đón chàng với nụ cười thật tươi. Sức sống tươi mát của Vi nhuốm trẻ hồn Trần, chàng nắm tay người yêu.

- Làm gì vui thế?

- Năm mới, chúc anh gặp nhiều vui vẻ may mắn.

Và không đợi Trần đáp lễ Vi trách ngay.

- Anh cứ dấu em mãi nhé, hôm qua ông quản lý có điện thoại đến cho biết đơn đặt hàng đã ngập bàn giấy anh, hãng phải tăng gia sản xuất, ông Đường còn cho em biết đến mùa hạ nầy là anh sẽ chiến thắng, vốn bây giờ đã vượt khỏi số nợ thiếu. Đinh Khắc Nghị công ty trước đây một năm chẳng đáng giá gì, chứ bây giờ trị giá bạc tỷ rồi phải không?

Nhược Trần cười.

- Đó là công của em đấy chứ, nếu chẳng có em cầm roi vút sau lưng thì làm sao anh thành công được?

Vi nũng nịu.

- Em thành công với anh bao giờ mà anh hình dung em như một bạo chúa thế?

- Một bạo chúa nhưng có trái tim hiền lành dễ thương phải không?

- Anh đừng có xài phí từ ngữ như thế, rủi sau này cần xài không có thì sao?

Như