Old school Swatch Watches
Biết Tỏ Cùng Ai

Biết Tỏ Cùng Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322775

Bình chọn: 9.5.00/10/277 lượt.

hể tận tụy chăm sóc trẻ con được. Chỉ cần sự khiên nhẫn, tế nhị là có thể làm được nhiều việc, chúng ta sẽ tuyển thêm nhiều người có ý thích trong việc giáo dục nữa rồi huấn luyện học sau. Vấn đề ở đây không phải nhân sự mà là tiền.

Nhược Trần bị câu chuyện quyến rũ.

- Theo cậu, thì muốn mở một trường như vậy tốn khoảng bao nhiêu?

Lập Đức suy nghĩ một lúc, nói:

- Tôi không tính được, vả lại còn tùy lớn nhỏ nữa chứ, nhưng không phải ít đâu, vì một trường học như thế phải có bác sĩ và y tá chăm sóc. Nó vừa là một trường học vừa là một bệnh viện. Có nhiều trường hợp trẻ con mắc phải chứng bịnh tự ngược đãi mình. Nó bứt tóc mình, đập đầu vô tường...Với những đứa trẻ như thế, phòng học phải bọc bằng bọt biển, để nó không tự hành mình được.

Nhược Trần thở ra:

- Tiếc quá, phải chi tôi là tỷ phú thì xong rồi.

Ông Quản lý chen vào:

- Cậu muốn làm tỷ phú không khó đâu, sự nghiệp cậu và hãng dệt của chúng ta càng ngày càng phát cậu không thấy sao.

- Nhưng chúng ta còn mang nợ mà?

Luật sư Mậu nói:

- Tôi đã nói với cậu, càng buôn bán lớn càng mang nợ nhiều, hãng Định Khắc Nghị trước đây một năm không đáng giá mười triệu, nhưng nay nếu cậu bán tám mươi triệu xem có người mua không?

- Tại sao thế?

- Vì nó đang lên, về phương diện tín dụng cũng cao, đơn đặt hàng cao hơn số nợ thiếu thì làm sao chẳng có giá chứ? Chuyện này để từ từ tôi sẽ giải thích cho cậu biết. Bây giờ cậu cứ nhớ cho là cậu đã là triệu phú rồi đấy.

- Vâng, và không có quyền bán đi hãng dệt phải không?

- Đó là chuyện dĩ nhiên. Có điều cậu nhớ bao giờ là tỷ phú thì chớ quên chuyện mở trường nhé.

Lập Quần nhảy vào.

- Có mở trường đừng quên tôi, tôi thích trẻ con lắm.

Vũ Vi cười.

- Nếu anh mở trường, em sẽ đệ đơn xin dạy ngay.

- Tôi sẽ tình nguyện làm quản lý.

Ông quản lý đưa tay và Luật sư Mậu cười nói:

- Mấy người làm như trường mở rồi không bằng. Được rồi cậu Trần làm Giám đốc, cậu Đức làm hiệu trưởng thì tôi xin nhận chức cố vấn pháp luật vậy.

Mọi người cười to, không khí như ấm lại, Luật sư Mậu vỗ vai Trần.

- Đấy thấy không, việc gì mà chỉ cần cậu chịu nhúng tay vào là thành công ngay.

Trần yên lặng nghĩ đến cha, chàng nói.

- Đến bây giờ tôi vẫn thắc mắc không hiểu tại sao mình lại thành công dễ dàng như vậy.

Ông quản lý cười nói.

- Buôn bán thì như vậy đó, thành hay bại chỉ cần có thể một ngày thôi. Với một đơn đặt hàng, có thể khiến một xí nghiệp nhỏ phát tài, nhưng cũng có thể làm cho một đại xí nghiệp sạt nghiệp.

Vũ Vi cảnh cáo Trần.

- Vì vậy, đừng tưởng anh là triệu phú rồi ngủ mê nhé, anh phải cố gắng hơn mới được.

Nhược Trần giả vờ đau khổ.

- Có em cầm roi đứng sau lưng, làm sao anh đám làm biếng được chứ.

- Hứ!

Vũ Vi đỏ mặt, Luật sư Mậu ngơ ngác:

- Cái gì mà có roi nữa đấy? Điển tích gì lạ vậy nói cho mỗi người nghe một chút xem.

Nhược Trần cười lớn, Vũ Vi trợn mắt hờn yêu. Hạnh phúc ngập đầy phòng. Giữa tiếng cười, bà Lý bước vào mời mọi người đi dùng cơm, gỡ rối được cho Vi.

Khi mọi người đã ngồi vào bàn, Trần bảo bà Lý lấy thêm ba chiếc ly rồi đi gọi ông Lý và ông Triệu đến.

Mọi người nâng ly lên, ông Luật sư mới bắt đầu thắc mắc:

- Bữa tiệc hôm nay có vẻ lạ quá, tôi nghi chắc có tin vui gì đây.

Nhược Trần làm ra vẻ bí mật:

- Nóng làm gì, chút nữa biết ngay mà.

Ông Lý, bà Lý và ông Triệu đã đến, Trần trịnh trọng nâng ly lên:

- Yêu cần quý vị cạn ly rượu này, hôm nay tôi trân trọng tuyên bố. Bữa tiệc nầy là bữa tiệc mừng ngày đính hôn giữa tôi cùng Vi.

- Ồ.!.

Mọi người lớn tiếng:

- Cụng ly, cạn ly đi chứ?

Mọi người cùng cạn ly, Trần lấy trong chiếc hộp nhỏ, chiếc nhẫn xinh ra nâng tay Vi lên và mang vào.

- Hôm mua chiếc nhẫn nầy, anh chưa biết anh đã là triệu phú nên nhẫn hơi nhỏ, em không buồn chứ?

Vi yên lặng với nụ cười, Trần tiếp:

- Anh biết em sẽ không buồn, vì nhẫn tuy nhỏ, nhưng tình anh đầy vô cùng em ạ.

Vi xiết chặt tay Trần. Ông Lý và ông Triệu sau khi chúc mừng Trần xong, xin phép rút lui trước. Lập Đức và Lập Quần bắt đầu tấn công Vi.

- Chuyện vui thế này mà chị cứ giấu em, đến hôm nay mới cho biết!

- Thế nào cũng không được, chị phải cạn ba ly em mới nghe, nếu không cạn được thì anh Trần phải thế.

Trần vui vẻ.

- Được rồi, được rồi mấy người muốn chục ly cũng được.

Nhưng Vi đã cản.

- Thôi đi ông, muốn mượn cơ hội để uống hả?

Trần phân bua với Lập Quần.

- Đấy thấy không, chưa gì mà bà chị của cậu đã khó tính với tôi rồi.

Bữa tiệc cứ thế kéo dài trong không khí vui nhộn. Ăn xong, lại tiếp tục kéo nhau ra phòng khách, họ bắt đầu bàn đến ngày cưới. Ông Mậu cho rằng tháng ba tốt nhất, trong khi Trần nôn nóng định sớm hơn.

- Thôi ngày mai đi!

Trần nói, Vũ Vi trừng mắt trách yêu:

- Nữa rồi, lại nói bậy nữa rồi.

Lập Đức không kém.

- Em thấy tối nay là hay nhất. Có đông đủ bá quan và Luật sư nữa thì hợp tình quá rồi.

Nhược Trần như gặp tri kỷ, đứng dậy.

- Tôi không phản đối điều đó.

Vũ Vi nhăn mặt.

- Anh giả vờ say hử? Em bỏ đi bây giờ.

- Đấy cậu Đức thấy không?

Trần phân bua:

- Bà chị của cậu dữ như chằng vậy đó.

Mọi người lại được dịp cười đùa, giữa không khí ấm cúng