Biết Tỏ Cùng Ai

Biết Tỏ Cùng Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322781

Bình chọn: 7.5.00/10/278 lượt.

như vậy, đột nhiên có tiếng chuông của reo, Nhược Trần ngạc nhiên.

- Vi, bộ còn khách nữa sao em?

Vũ Vi ngơ ngác:

- Đâu còn ai đâu? Hay là khách của anh?

- Đâu có.

Mọi người yên lặng. Có tiếng xe hơi chạy vào cổng, Trần nhíu mày.

- Không lẽ họ nữa?

Vũ Vi đã nghe rõ tiếng xe, nàng đứng thẳng lưng. đúng là khách bất ngờ. Ông Đường dụi tắt thuốc, trong khi luật sư Mậu đặt ly rượu xuống. Không khí vui vẻ ban nãy biến mất.

Cửa mở, Bồi Trung và Bồi Hoa cùng bước vào, nhìn thấy đám đông họ có vẻ chùn chân một chút, nhưng rồi Bồi Trung bình tĩnh ngay, hắn tiến tới Luật sư Mậu.

- Thưa Luật sư, chúng tôi đang tìm Luật sư đây, đến đằng nhà nghe bà bảo Luật sư đến đây chúng tôi mới đến...

Luật sư Mậu bình thản:

- Vâng, thế nấy người tìm tôi để thăm viếng hay có chuyện gì?

- Dạ chúng tôi có tí chuyện cần gặp Luật sư.

- Như vậy có liên hệ đến pháp luật chứ?

- Vâng.

- Nếu thế mời mấy cậu mai đến văn phòng tôi, bây giờ là giờ nghỉ, tôi không làm việc.

Bồi Trung cười nhạt:

- Nhưng chuyện này có liên hệ đến cả Nhược Trần, nên tôi nghĩ nói ở đây tiện hơn.

Rồi không đợi Luật sư lên tiếng, Bồi Trung hỏi tiếp:

- œa hôm nay sao đông thế này? Có mục gì à?

- Vâng.

Nhược Trần lên tiếng.

- Hôm nay là ngày đính hôn giữa tôi với Vũ Vi.

- Đính hôn à?

Bồi Hoa hét lên như gặp chuyện lạ

- Tao đoán đúng lắm mà, bây giờ Vườn mưa gió, xưởng dệt... đều lọt vào tay mày hết!

Nhược Trần lạnh lùng.

- Vâng.

- Nói khác đi là ông già để hết gia tài cho mày, mày hốt trọn à! Ha Ha! Cả cô nàng của mầy nữa, ông già thế mà thâm thật!

Những bắp thịt trên mặt Trần như săn lại. Vũ Vi bước tới, đặt tay lên tay người yêu, nhỏ nhẹ.

- Anh Trần, hôm nay em xin anh, anh đừng nổi nóng.

Nhược Trần cung tay lại, quay sang luật sư Mậu.

- Thưa Luật sư, xâm phạm gia cư bất hợp pháp có tội không? Nếu có xin Luật sư điện thoại cho cảnh sát giùm tôi.

Luật sư Mậu nhìn Bồi Trung và Bồi Hoa.

- Đừng nóng để tôi hỏi rõ. Mấy người đến đây hôm nay làm gì? Nói tôi nghe xem?

- Vâng, thế thì tôi nói đây.

Bồi Trung nhìn thẳng vào mắt Luật sư Mậu:

- Ông là người thi hành di chúc của cha tôi phải không?

- Vâng.

- Thế thì, theo lời ông, hãng Định Khắc Nghị đang lâm vào tình trạng phá sản vậy mà sao mới hơn nửa năm, nó lại lột xác biến thành một đại xí nghiệp tiếng tăm nhanh thế? Trong trò ảo thuật nầy, ông đã giữ vai trò gì.

Luật sư Mậu nghiêm giọng.

- Tình trạng hãng Định Khắc Nghị nửa năm trước thế nào, chắc cậu đã nghiên cứu rõ hơn tôi. Nó sắp phá sản thật. Nhưng ngày nay mà nó được thế này, cậu phải hãnh diện vì có đứa em giỏi như Nhược Trần mới phải. Giữa lúc mấy cậu buông tay, Trần phải đứng ra gánh, cố gắng lắm mới thành công. Không lẽ bây giờ thấy cơ xưởng đứng vững, mấy cậu lại muốn nhảy vào chia phần sao?

Ông Mậu nhìn thẳng vào mặt Bồi Trung.

- Bồi Trung, dù sao cậu cũng đã lớn, đã lăn lộn nhiều trong đời, chắc cậu cùng hiểu biết chuyện đó chứ?

Bồi Trung không chịu thua.

- Nhưng tôi không tin một đứa ăn chơi như thằng Trần lại có thể thành công nhanh như thế. Nó cũng không phải là dân trong nhà buôn, cũng không có lấy một chút kinh nghiệm nào hết thì làm sao tháo vác nổi chứ? Chắn chắn là mấy người âm mưu gì đây. Nhứt định tôi sẽ tìm ra mà.

- Vậy thì cậu cứ đi tìm đi!

Luật sư Mậu thách.

- Nhưng mấy cậu nhớ là chữ ký của mấy cậu trên tờ di chúc bao giờ cũng hiệu lực nhé. Mấy cậu không có quyền tranh chấp tài sản gì hết, nếu có nghi ngờ thì phải khiếu nại ngay lúc đó, chứ bây giờ mà có muốn gì cũng vô ích thôi. Riêng về chuyện mấy cậu nghi ngờ Nhược Trần không có khả năng kinh doanh, điều đó thì... trên đời này có gì tuyệt đối phải không mấy cậu? Có nhiều việc ta tưởng người khác không làm được nhưng sự thật lại trái ngược. Tôi rất phục ông Nghị, ông ấy có mắt, bằng không thì sự nghiệp cả đời đã bị sụp đổ rồi.

Bồi Hoa hậm hừ:

- Chúng tôi không công nhận tờ di chúc đó, có âm mưu trong ấy!

Luật sư Mậu nhấn mạnh:

- Nếu không công nhận, thì tại sao lại ký tên làm gì? Cậu Trung, cậu có vẻ hiểu biết nhiều, vậy tôi chỉ cậu nhé. Hay là cậu đến Ty Thuế Vụ xem hãng Định Khắc Nghị có trốn thuế không?

Bồi Trung cười nhạt:

- Nếu ông muốn tội gì tôi không đi xét xem chứ, biết đâu chẳng nhờ dấu mà tìm ra ngựa được.

Quay sang Bồi Hoa, Trung nói:

- Thôi về Hoa, xem như hôm nay mình phí mất một buổi tối vậy, tiếc là lúc đầu ta hấp tấp quá, bằng không cũng nhờ một ông Luật sư nghiền cứu di chúc trước khi ký rồi.

Luật sư Mậu cười khẩy.

- Chỉ sợ không một ông Luật sư nào dám nhận giúp cậu chứ.

Bồi Trung giận dữ.

- Thôi về, Hoa!

- Khoan, đứng lại!

Tiếng ra lệnh của Vi. Nàng bước tới chận ngay trước mặt lối đi của Bồi Hoa và Bồi Trung.

- Hôm nay quý vị đến đây, lại đến đúng lúc vào ngày đính hôn của tôi với anh Trần. Lúc xưa có thể vì tư cách tôi chưa có thể hầu chuyện với mấy người, nhưng hôm nay tôi đã là người trong gia đình này rồi thì mấy người cũng nên nghe tôi nói một chút.

Vũ Vi nhìn thẳng vào mắt hai ông anh chồng. Bồi Trung và Bồi Hoa có vẻ khó chịu, nhưng không làm sao khác hơn là đứng chịu trận.

- Từ lúc tôi đặt chân vào Vườn


The Soda Pop