
hồ tính tình thì ngông nghênh phóng túng, đúng một thành phần bất hảo.
Đương nhiên, đó chỉ là
những lời đàm tiếu sau lưng thôi, tính khí của Chỉ An thì người quanh vùng nay
ai ai cũng biết, không ai động vào cô thì cô cũng chẳng động vào ai, thế nhưng
đắc tội với cô là cô quyết báo thù đến cùng, cô chưa kiêng dè ai bao giờ cả.
Mấy năm gần đây, sự kìm kẹp của vợ chồng Cố Duy Trinh đối với Chỉ An càng lúc
càng bất lực, cô bé mềm cứng đều không nghe, ai khuyên giải ra sao cũng đều
không lọt tai, chỉ khăng khăng làm những việc mình muốn. Cũng may cô vẫn là
người có đầu óc tỉnh táo, biết cái gì là tốt cho mình, thế nên tuy uốn nắn
chẳng dễ dàng gì, nhưng trong suốt quá trình trưởng thành, cô chẳng hề sai sót
nhầm lẫn lấy một bước, ngoài cái thói tùy tiện ngông cuồng thì Chỉ An từ nhỏ
vẫn luôn là một đứa bé học hành giỏi giang, không khiến ai phải bận tâm.
Đương nhiên, nguyên nhân
khiến các chị em phụ nữ trong khu ghét cay ghét đắng cô bé như thế không hẳn vì
dung mạo hay tính khí của cô, mà vì mấy thằng con, thằng cháu đang tuổi nhỡ
nhồng trong nhà họ lại cứ như ăn phải bùa phải bả của “con yêu tinh” đấy. Đám
con trai từ bé nghịch ngợm chơi đùa với Chỉ An, bây giờ đều đã trở thành những
chàng khờ mặt mày đỏ lựng trước cô bé, đến cả thằng béo đã từng bị cô bé nhảy
lên người đánh đấm cho khóc thét bao nhiêu lần, giờ vớ được thứ gì hay ho cũng
phải nghĩ ngợi khổ sở cả ngày xem có cách nào khiến Chỉ An chịu nhận không.
Không ai rõ hơn Chỉ An về
sức hấp dẫn của cô trong mắt đám con trai, thế nhưng cô lại chẳng hề cảm thấy
đây là thứ gì nên giấu giếm hay đè nén, cô vui sướng trước ánh mắt thèm thuồng
của bọn chúng, rồi vận dụng ma lực của mình vừa chặt chẽ vừa khéo léo. Cô bé
chẳng lại gần ai cả, thế nhưng đứa nào cũng ngỡ rằng cái xa cách của cô bé là
đặc biệt lắm. Thi thoảng cô cũng thấy thinh thích một cậu trai nào đó. Dù đối
tượng là người cao ngạo, lặng lẽ, ngọt ngào êm ái hay đã có người thương, một
khi đã thích là cô quyết chinh phục bằng được. Những đối tượng càng khó sáp lại
thì cô càng thích sáp lại gần, hơn nữa không giành được quyết không từ bỏ. Cô
nàng Cố Chỉ An mười lăm tuổi đầu đã hệt như thuốc phiện, rõ ràng biết là không
được phép đụng vào đấy, thế mà vẫn luôn có người lao vào vồ vập cho đã cơn thèm
khát.
“Kỉ Đình, cậu xem ai đến
kìa, chẳng phải là tìm cậu hay sao?” Kỉ Đình bị người bên cạnh vỗ vai đau
điếng, đành phải ngẩng đầu đang chống trên tay lên.
Kể cũng đúng là duyên
phận, bắt đầu từ hồi lớp năm cậu chuyển đến đây, hết cấp một, cấp hai, suốt một
lèo cậu đều học cùng lớp với Lưu Lý Lâm. Có rất nhiều người, kể cả bố mẹ cậu
cũng không tài nào giải thích nổi, một nam sinh xuất sắc điềm đạm nho nhã như
Kỉ Đình làm thế nào mà lại duy trì được mối giao tình tốt đẹp lâu dài với Lưu
Lý Lâm như vậy. Bố mẹ Lưu Lý Lâm vốn là nông dân ở vùng ngoại ô gần trường Đại
học G, lúc còn trẻ thì dựa vào nghề cai thầu mà dựng nghiệp, về sau một tay
thầu trọn nhà ăn sinh viên của Đại học G, gia cảnh càng lúc càng trở nên giàu
có dư dật. Lưu Lý Lâm vốn tính hoạt bát hướng ngoại, từ nhỏ đã có phần nghịch
ngợm cứng đầu, thành tích chẳng ra sao, lại lắm lời, mở miệng ra là liến thoắng
không biết trời đất là gì. Hồi học cấp hai, cậu chàng có đến nhà Kỉ Đình chơi,
cả trong thư phòng, cả trên bàn ăn mồm miệng cậu ta đều to nhất, những “trợ từ”
chẳng lấy gì làm sạch sẽ văng ra giữa các từ ngữ cùng những câu chuyện hài hước
chẳng buồn cười tí nào khiến cho Kỉ Bồi Văn cùng Từ Thục Vân lẳng lặng nhíu
mày. Lúc ấy thì họ chẳng nói gì, nhưng trông thấy hết trung học rồi mà Kỉ Đình
với Lưu Lý Lâm vẫn là bạn cùng lớp, lại còn thường xuyên cặp kè bầu bạn với
nhau ngoài giờ học, mối giao tình còn khăng khít hơn cả bạn cùng lớp bình
thường, bố mẹ Kỉ Đình không nén nổi chút lo âu. Vì việc này mà Kỉ Bồi Văn phải
dàn xếp tâm sự riêng với Kỉ Đình, xa gần bóng gió nói với cậu những chủ đề kiểu
“Bạn tốt có ba loại”, “Bạn xấu có ba loại” mà Khổng Tử vẫn dạy, thấy cậu quý tử
hồi lâu chẳng hé nửa lời, cũng không lý sự gì cả, ông bố bèn tiếp tục, “Người
không bằng ta, không nên bầu bạn làm chi, chỉ hại cho ta mà thôi, những
cái này mẹ con từ bé đã dạy con đọc thuộc làu làu rồi, con là một đứa trẻ
ngoan, nên hiểu cái khổ công dạy dỗ của bố mẹ, người trẻ tuổi, phương hướng
nhất định phải nhắm cho chính xác, chọn bạn mà chơi cũng rất quan trọng đấy con
ạ”.
Kỉ Đình chỉ cúi gằm mặt
nghịch cái bút trong tay – thói quen từ nhỏ của cậu, đợi đến lúc Kỉ Bồi Văn nói
xong xuôi rồi, cậu mới đáp lời, “Bố, bố nói đúng lắm ạ, con hiểu ý bố rồi”. Kỉ
Bồi Văn mãn nguyện vỗ vỗ vai cậu quý tử đứng dậy, nhưng lại nghe thấy Kỉ Đình
nói tiếp, “Có điều, con cũng vẫn nhớ mẹ đã từng dạy con: Kẻ
quân tử dung nạp người hiền, nhưng cũng cảm thông với người kém tài. Nếu vốn ta
đã là kẻ hiền đức, vậy thì có hạng người nào không dung nạo nổi? Còn như ta vốn
đã không hiền đức, thì làm gì có tư cách nói không dung nạo kẻ nào. Bố thấy
sao ạ?”.
Lúc ấy, Kỉ Bồi Văn không
ngờ cậu con trai lại phản m