
bức tranh hóa ra là thiên kim tiểu thư Chủ nhiệm Cố của khoa
Thương mại thì càng thêm hào hứng, thế nên đã chủ động tìm đến nhà Cố Duy
Trinh, đòi gặp bằng được cô bé.
Vị hướng dẫn sinh có con
mắt tinh đời này là Tạ Tư Niên. Chính là nhân vật đi đầu của một phái mới nổi
lên vài năm gần đây trong giới sơn dầu. Lần này Đại học G trân trọng thỉnh anh
ta về từ trường Hạ Môn, chẳng ngoài mục đích phô trương thêm thanh thế cho khoa
mỹ thuật của trường. Tạ Tư Niên mới ngoài ba mươi,tài năng đang độ nở rộ,mấy
cụm giải thưởng đã nhiều lần nhận được giải thưởng chuyên nghành trong ngoài
nước, được các anh em cùng nghề cực kì khen ngợi. Có điều, cũng giống mấy vị
nghệ thuật gia giành được chút thành tựu, anh ta cũng khá phóng túng bừa bãi,
Cố Duy Trinh đã nghe phong phanh về đủ loại thói hư tật xấu trong đời tư của
anh ta, bởi vậy, vị chuyên gia này bày tỏ sự tán thưởng với Chỉ An, thế nhưng
ông bố vẫn còn do dự trong lòng xem có nên giới thiệu cô con gái với Tạ Tư Niên
hay không. Cuối cùng vẫn phải là Uông Phàm lên tiếng “con gái anh dù không học
vẽ ở chỗ Tạ Tư Niên thì cũng chẳng ra đâu vào đâu, so với việc cứ thả rông nó ở
trường muốn làm gì thì làm, chi bằng cứ xem ý nó ra sao, mà nếu người ta có
chịu thu nạp có, với tính tình của nó cũng chưa chắc học hành tử tế được bao
lâu đâu.”
Vậy nên kì nghỉ hè năm lớp
Mười một của Chỉ An, Cố Duy Trinh đã chính thức dẫn con gái đến trước mặt Tạ Tư
Niên, ai ngờ Tạ Tư Niên với Chỉ An vừa nới gặp nhau đã bày tỏ sự nuối tiếc sao
không gặp gỡ nhau sớm hơn, hai con người khùng điên như nhau thấy hợp tính hợp
nết quá đỗi, càng nói càng ăn ý, từ lúc đó Chỉ An bắt đầu học vẽ cùng Tạ Tư
Niên. Cố Duy Trinh cũng đã từng nghĩ đến việc trả học phí cho Tạ Tư Niên, ai dè
lại bị một phen tẽn tò, Tạ Tư Niên nói rằng anh ta không cần đến chút tiền còm
ấy, việc dạy dỗ Chỉ An chỉ đơn thuần xuất phát từ niềm yêu thích cá nhân thôi,
anh ta với Chỉ An không xưng hô thầy trò, mà người nọ kêu thẳng tên người kia.
Chỉ An theo Tạ Tư Niên
học được một năm, trình độ nâng cao rõ rệt, Tạ Tư Niên sủng ái cô học trò vô
cùng, không những dạy dỗ hết lòng, mà trước sau đều nói rằng mấy hướng dẫn sinh
anh ta đang hướng dẫn bây giờ đều khhông lanh lợi bằng Chỉ An,lại còn xưng tụng
Chỉ An là nàng thơ của anh ta.
Ai nấy đều cho rằng, với
nỗi niềm say mê đắm đuối mà Chỉ An dành cho hội họa , cô bé ắt hẳn sẽ lựa chọn
nghành Mỹ thuật, chẳng ngờ cô bé không có ý định ấy , mà chỉ tham gia thi tốt
nghiệp bình thường. Chỉ Di có lần hỏi Chỉ An, nếu cô thích vẽ như thế sao lại
không coi đó là nghề nghiệp tương lai của mình, Chỉ An nửa đùa nửa thật trả
lời, hầu hết các danh họa đều chết đi rồi, tác phẩm mới bán chạy được, cô không
thể chịu nổi nỗi buồn chán lúc còn đang sống sờ sờ như thế.
Chạng vạng tối một ngày
đầu tháng bảy, Kỉ Đình từ nhà Lưu Lý Lâm quay lại trường, bỗng nhớ ra lúc trước
có nhận lời Chỉ Di, thi tốt nghiệp xong sẽ chỉ dẫn cho cô bé một chút về phương
hướng điền nguyện vọng, vậy nên trước khi về nhà, cậu rẽ qua nhà họ Cố.
Bình thường thì giờ này
Chỉ Di với bố mẹ vẫn ở nhà, thế nhưng Kỉ Đình gõ cửa hồi lâu, vẫn không thấy ai
trả lời, đang rầu rĩ chuẩn bị quay về, bỗng nghe thấy tiếng động sau cửa. Cửa
vừa mở ra, Chỉ An người ngợm lấm lem màu vẽ đứng ngay đó.
Cô bé tựa người vào cửa,
hơi nghiêng người chăm chú nhìn Kỉ Đình.
“ Chỉ An?”, Kỉ Đình hơi
chút bất ngờ, “À, anh tìm Chỉ Di, chị em có nhà không?”
“Chị ấy ra ngoài rồi”,
Chỉ An đáp.
“Thế…”
Cô ngắt lời cậu, “ Anh
hỏi bố mẹ em chứ gì, họ cũng đi ra ngoài với Chỉ Di rồi, vừa mới đi, không biết
bao giờ mới về, anh không cần phải đợi đâu”.
“Ơ ra là thế”. Kỉ Đình
gật đầu, phát hiện ra Chỉ An đang nhìn cậu với ánh mắt “còn cái gì thì nói ra
cho mau đi”, cậu bất giác hơi ngại ngùng.
Cậu vốn định nói với cô,
”Thôi được rồi, mai anh lại sang vậy”, thế nhưng khi nói ra miệng thì lại thành
“Em vẽ đấy à, nếu không phiền thì cho anh xem một chút được không?” .
Tay Chỉ An đang tựa ở cửa
buông thõng xuống, nhếch nhếch khóe miệng, “Đương nhiên là phiền rồi”. Nhìn
thấy vẻ khổ sở rõ mồn một của cậu đúng như ý nguyện, cô mới bật cười thành
tiếng, “Vào đi nhưng chẳng có gì hay mà xem đâu”.
Kỉ Đình theo Chỉ An vào
thư phòng, trên giá vẽ là một bức tranh sơn dầu sắp hoàn thành, Chỉ An không
ríu ran gì với cậu nữa, chỉ chăm chú vào nhuận sắc cho bức vẽ, Kỉ Đình ở ngay
bên cạnh cô, im lìm ngắm nghía hồi lâu, sắc điệu trên bức họa ngả màu ảm đạm,
mặt biển rộng mênh mông và một cánh chim lớn đang chao liệng lưng chừng tầng
không, nước biển lặng yên không dậy sóng thế nhưng giữa không trung mây đen kĩu
kịt, cơ hồ mang thứ cảm giác bức bối như thể một cơn bão sắp sửa ập xuống .
“Có phải chim hải âu
không?” – Cậu hỏi.
Chỉ An ngoảnh đầu lại,
liếc nhìn cậu lắc lắc đầu.
“Ngoài hải âu ra, có loài
chim nào lại bay liệng trên mặt biển lúc giông tố sắp tràn tới thế này?” Cậu
vẫn tiếp tục vặn hỏi.
Bàn tay của Chỉ An vẫn
không dừng lại, “Anh đã nghe về một loài chim biết bay không biết đậu xuống đất
bao giờ ch