
An chẳng
mấy tập trung vào những lời cậu nói, cô bật ti vi trong phòng khách lên, đút
một cái đĩa trong đống ấy vào đầu máy, sau đó ngồi phịch xuống cạnh cậu trên
sofa, “Đợt này phải đối phó với cái kỳ thi cấp ba chết tiệt nên buồn muốn chết
đi được, may quá sắp được cười một trận giải sầu rồi”.
Sau một đoạn quảng cáo
ngắn ngủi, bộ phim chính thức bắt đầu, xuất hiện trên màn hình ti vi không phải
là Tôn Ngộ Không Châu Tinh Trì, mà là một đôi nam nữ ăn mặc hiện đại trong một
căn phòng lớn, lại còn xì xồ cái thứ tiếng Nhật không ai hiểu nổi.
Chỉ An lộ vẻ kinh ngạc,
“Phiên bản hiện đại của Đại thoại Tây du hay sao thế?”
Kỉ Đình cũng không hiểu gì
cả, cặp nam nữ trong phim kia chỉ trao đổi vài lời đơn giản trong mấy giây đồng
hồ, sau đó bắt đầu chuyển sang chiếc giường to nổi bật trong căn phòng, mau
chóng lột hết quần áo của nhau ra.
Kỉ Đình mặt mũi đờ ra,
một lúc sau mới ý thức được rằng đây chắc chắn là trò hoán đổi vụng trộm mà Lưu
Lý Lâm đã bày đặt, hóa ra đây mới chính là “bất ngờ thú vị” mà cậu ta nói đến.
Cậu âm thầm nghiến răng, khẽ rủa xả trong lòng, rồi lập tức nhổm dậy định tắt
cái ti vi trước mặt cô bé lúc sự đã rồi.
Chỉ An lên tiếng, vẻ hả
hê khi thấy kẻ khác gặp nạn, “Ai dà! Hóa ra đây chính là thức ăn tinh thần
thường ngày của cậu con trai ngoan ngoãn”. Cô chặn đứng hành động tắt ti vi của
cậu, cướp cái điều khiển từ tay cậu, cười cười rặt vẻ tiểu nhân đắc chí, “Một
mình hưởng sao bằng cho toàn dân cùng hưởng, nỡ lòng nào mang về nhà rồi xem
lén lút một mình?”.
“Có phải của anh đâu, Lưu
Lý Lâm đưa cho anh đấy chứ, anh không biết bên trong lại có cái này, thật đấy!”
Mặt mũi cậu đỏ gay, rối rít phân bua, nhưng chỉ càng làm cho Chỉ An cười dữ dội
hơn.
“Anh cứ ngồi ngoan, đừng
có động cựa gì hết, để em xem có cái gì nào, nếu không sẽ lôi cả người cả vật
về cho bác Kỉ xem đấy.”
Cậu đành phải làm theo,
ngồi xoay xỏa chật chội trên chiếc sofa, cứ cho là né được màn hình ti vi, cũng
không thể nào tránh nổi tiếng rên rỉ hổn hển càng lúc càng gấp gấp rợn người
đang vang đến tai.
Chỉ An không thèm để ý gì
đến cậu nữa, chỉ chuyên tâm “luyện” bộ phim, lúc này cậu hoàn toàn không thốt
nổi lời nào, cả gian phòng khách im lìm chỉ trơ lại những cảnh xác thịt cùng
những lời lẽ dâm dục không ngừng vang lên trên ti vi. Kỉ Đình cúi gằm mặt, định
cứ để mặc mình trong cảnh trêu ngươi như thế, vậy mà tiếng rên rỉ khe khẽ rấm
rứt liên hồi ấy không chịu buông tha cậu, cứ thế xuyên qua tai cậu, xuyên cả
vào mỗi lỗ chân lông trên khắp người cậu, càng muốn bình tâm tĩnh trí bao
nhiêu, trong lòng cậu lại càng dâng lên một thứ cảm giác rạo rực khó lòng diễn
tả.
Thấy Chỉ An không nói
năng gì nữa, cậu lén lút quét mắt qua màn hình ti vi, những hình ảnh cận cảnh
xác thịt lại càng khiến cậu mặt đỏ gay, tim đập rộn. Cậu nghĩ, thật không thể
tưởng tượng nổi, rằng cậu lại phải nhìn thấy những thứ bẩn thỉu này ngay trong
phòng khách nhà họ Cố, bên cạnh còn có cả Chỉ An, cô gái thân thiết như em gái
ruột với cậu, điều khiến cậu thêm khinh bỉ bản thân là, trong tình cảnh này,
cậu còn cảm thấy nỗi run rẩy không thể chế ngự từ sâu thẳm trong mình. Cậu cảm
giác rằng từng hơi thở, từng động tác dù nhỏ bé của Chỉ An đều được phóng to
đến vô cùng trong trí não cậu, lúc này cậu mới để ý, hôm nay trời nóng, cô mặc
một chiếc áo phông cộc tay màu trắng, để lộ cả một khoảng da kéo dài từ cổ cho
đến tận xương đòn, làn da bánh mật láng mịn, căng tràn, ánh lên vẻ non tơ của
tuổi trẻ, còn ở dưới là một chiếc quần jean, ôm lấy cặp chân thon dài… Cậu cảm
thấy chiếc áo của mình bó sát vào lưng, dấp dính đến không thể nào chịu nổi.
Thực lòng không thể nào
xem tiếp được nữa, cậu nhổm người dậy định tắt nguồn điện, Chỉ An đã nhanh mắt
lẹ tay đẩy người cậu về phía sau, “Vội gì thế, hay thế này cơ mà, em còn chưa
xem xong”.
Tay của
Chỉ An ấn bừa vào đùi cậu, Kỉ Đình hít một hơi, rồi lập tức ngồi thụp trở lại
sofa, hất tay cô ra. Động tác kịch liệt của cậu khiến Chỉ An chú ý ngay, ánh
mắt cô thoắt rời khỏi màn hình, chuyển sang cậu, sau đó từ từ chĩa vào một nơi
nào đó trên người cậu, cô nheo nheo mắt vẻ kinh ngạc, lộ ra nụ cười hơi kỳ
quái. Kỉ Đình đương nhiên cảm nhận được sự biến đổi trên cơ thể mình rõ ràng
hơn Chỉ An, cậu không biết trốn vào đâu trước ánh mắt của cô, thà chết luôn đi
cho xong, phản ứng cơ thể kiểu này khiến cậu thấy mình chẳng khác nào loài cầm
thú, cậu chẳng đếm xỉa gì nhiều nữa, tiến bừa vào bước đến trước ti vi, lấy hết
sức tính tắt ti vi đi, thế nhưng giơ tay ra rồi, vài lượt đều không thể nào
nhắm vào đúng cái nút bấm nhỏ ở bên góc phải ở dưới ti vi, lúc lòng dạ rối bời
đành nhất quyết rút phăng phích cắm nguồn ở phía sau.
Chỉ An ngồi nghiêm chỉnh
trên sofa, tỉnh bơ như không, theo dõi động tác của cậu, “Cuống rồi chứ gì? Thế
đã là gì, em có phải con ngốc đâu, đàn ông thì đều có phản ứng thôi, em biết
mà”.
Kỉ Đình không dám lại gần
Chỉ An, ngồi xuống ở chỗ cách xa cô nhất, rồi bâng quơ vơ một tờ báo trên bàn
trà, giở ra, sau đó đặt ngay ngắn trên đầu g