
dữ
dội, hai tay cô ôm chặt lấy gương mặt câu, đầu gắng hất về phía sau, dứt ra
được khỏi môi cậu trong giây lát, nếm thấy vị tanh của máu ở khóe môi dưới, sau
đó cô cắn trả lại như thể báo thù.
Kỉ Đình để mặc Chỉ An phá
phách xoay xỏa như con thú non trên đùi cậu, một bàn tay của cậu lùa vào mái
tóc ngắn của cô, bàn tay còn lại sờ soạng kiếm tìm chốn ấm áp và mềm mại cậu đã
từng nếm trải, nơi đó cất giấu cái bí mật đã giày vò cậu bao nhiêu năm nay. Đôi
môi cậu rời khỏi Chỉ An, áp chặt vào vùng xương đòn, nghiến ngấu hít hà, quyết
không buông tha, tận đến lúc cô hơi chau mày, cậu mới ghé sát tai cô, thì thầm
nói, “Anh đã bảo rồi, anh sợ nhất bị người ta khích, đặc biệt là em”. Chỉ An
bắt chước lại động tác của cậu, trả lại hết những đau đớn vừa rồi cho cậu. Hai
người quấn lấy nhau trên chiếc sofa nhỏ, những giằng co cắn xé cuồng loạn lúc
đầu giờ đã dần dà chậm rãi hơn, biến thành thứ vuốt ve đầy nhục dục, Chỉ An vẫn
ngồi trên người cậu, chiếc áo phông bị cuốn lên tận ngực, Kỉ Đình nghĩ thầm,
cậu mặc kệ tất cả, cứ bất chấp tất thảy mà xông vào, miễn là có được cô ấy, cậu
chỉ muốn có được cô ấy. Cậu áp vào mặt Chỉ An, nói, “Chỉ An, em đúng là ngôi
sao xấu của anh”. Chỉ An cười khúc khích, ngay khoảnh khắc trước khi cậu đi vào
người cô, cô dùng hai tay đẩy thật mạnh, giằng mình thoát ra khỏi người cậu. Cô
vừa xốc lại mình mẩy áo quần, vừa nhìn anh chàng Kỉ Đình, đôi mắt cậu lờ đờ vô
lực, vẫn chưa thoát ra khỏi cơn dục vọng bất ngờ. Chỉ An cười bảo, “Chẳng phải
anh nói là tôi giống như em gái của anh đấy sao, hóa ra anh quan tâm đến em gái
anh kiểu này đây, anh giai Kỉ Đình ạ”.
Một lúc lâu, Kỉ Đình cứ
sững sờ nhìn Chỉ An, như thể cậu đang ở ranh giới mong manh giữa mơ và thực,
mông lung và lúng túng, tận đến khi làn sương mờ trong mắt tan đi, cậu mới lặng
lẽ đứng dậy, quay lưng về phía cô mà sửa soạn lại quần áo, từ lúc ấy đến tận
khi mở cửa bước ra ngoài, cậu không hề nói một lời.
Kỉ Đình về rồi, Chỉ An cứ
ngồi yên trước giá vẽ trống trơn, phải đến hơn nửa tiếng sau, vợ chồng Cố Duy
Trinh và Chỉ Di mới về nhà.
Chỉ Di vừa về đến nhà đã
chạy ngay vào thư phòng, mang cái ghế đến ngồi cạnh Chỉ An, “Ơ, bức tranh chị
nhìn thấy trước khi ra ngoài đâu rồi?” Cô hỏi.
Chỉ An tỉnh bơ nghịch
nghịch cây bút, “Không thích, xé rồi, vứt rồi”.
“Sao lại vứt đi?” Chỉ Di
mở to mắt, “Đẹp thế cơ mà, thế mà chị còn mong là em sẽ dùng nó làm quà sinh
nhật tặng chị năm nay cơ đấy, chị cũng chuẩn bị quà cho em rồi, định là tối mai
mới tặng em cơ”.
Đến giờ Chỉ An mới nhớ
ra, ngày mai là sinh nhật của hai chị em, giờ này hằng năm, vào đúng dịp nghỉ
hè, bố mẹ luôn tổ chức sinh nhật cho hai đứa.
“Không hề gì, bức đó
không hợp với chị đâu, hôm nào em vẽ cho chị bức khác đẹp hơn, đến lúc đấy tặng
bù cũng được”, cô nói với Chỉ Di.
“Vừa rồi em ngồi một mình
ở đây làm gì đấy?”
Chỉ An cười, “Có làm gì
đâu. À, vừa xong chẳng phải bố mẹ đi liên hệ việc nộp hồ sơ cho chị sao, tình
hình thế nào rồi?”
“Chị cũng chả biết nữa,
ai dà, đều tại chị không chịu gắng gỏi, kết quả học hành chẳng ra sao, khiến bố
mẹ phải lo lắng chạy vạy, sớm biết thế này thì chị đã cố bỏ công bỏ sức hơn
rồi”, Chỉ Di hơi dẩu môi lên nói.
“Chị cũng chịu bỏ công bỏ
sức đấy chứ, có điều không biết dùng vào đâu thôi, chẳng phải bố mẹ cũng mời ai
đấy đến kèm cặp cho chị còn gì, ai ngờ càng kèm kết quả lại càng thụt lùi, xem
ra tìm nhầm người rồi”, Chỉ An cười nói.
Chỉ Di khẽ đấm vào vai cô
em, “Em cũng trêu chị nữa…”. Cô chống cằm, hơi ngẩn ngơ, “Thực ra bố mẹ cũng
không cần phải vất vả chạy vạy cho chị thế này làm gì, chị đâu có chí hướng gì
ghê gớm đâu, chị muốn được sống thật giản dị thoải mái bên người mình yêu
thương thôi, cũng giống như cá ở trong nước ấy, chỉ cần có nước thôi là đủ
rồi”.
Chỉ An nửa đùa nửa thật,
“Thế nhưng nếu nước mà cạn khô thì cá sẽ chết toi đấy”. Nhìn thấy trong đôi mắt
đơn thuần của Chỉ Di thoáng gợn nét buồn, Chỉ An liền cười, “Ngốc thế, nước làm
sao mà khô cạn được chứ?”.
Chỉ Di không biết nghĩ
ngợi gì mà cứ ngẩn người ra, một lúc sau, cô mới khẽ khàng bảo, “Chỉ An, mai là
sinh nhật mười tám tuổi của chị em mình rồi, chị… chị muốn kể cho em nghe một
bí mật”. Thấy Chỉ An không hứng thú lắm, Chỉ Di có vẻ tủi thân, “Sao thế, em
không muốn nghe bí mật của chị à?”.
Chỉ An lần lượt thu dọn
đồ vẽ, bảo, “Chị thì trước nay chỉ có mỗi một bí mật, mà thực ra đó cũng đâu
phải là bí mật gì nữa”.
Mặt Chỉ Di thoáng ửng đỏ,
“Em nói xem… Anh ấy thế nào?”.
“Em làm sao biết được anh
ấy thế nào, câu này chị tự hỏi mình là rõ nhất”, Chỉ An bật cười.
Hàm răng trắng bóng của
Chỉ Di khẽ cắn vào môi, động tác này với Chỉ An sao mà quen mắt đến thế, cô
nghe thấy Chỉ Di bảo, “Chị cảm thấy, anh ấy cái gì cũng tốt cả, thông minh, hiểu
chuyện, dịu dàng, lý tính, không ai có thể tốt hơn anh ấy được nữa…”.
Chỉ An nhếch môi cười, cô
khẽ liếm vào vết thương nhỏ xíu trên môi, cảm thấy đau nhói, “Phải rồi, anh ấy
đúng là người dịu dàng”.
“Chỉ An, ngày mai chị
muốn mời anh ấy đến dự sinh nhật mình, ch