
ị muốn…” Cô ngượng ngùng, không dám
nói tiếp câu sau, nhưng lại không muốn giữ trong lòng, bèn cúi xuống bên tai
Chỉ An, len lén trút tâm sự.
Chỉ An nghe cô chị nói hết mà không tỏ thái độ gì, sau
đó cười rạng rỡ, “Thế cũng được đấy”. Ngày hôm sau là sinh nhật
của hai chị em Chỉ Di và Chỉ An, vừa hay vào dịp cuối tuần, đáng lẽ Uông Phàm
phải trực bên phòng khám, nhưng bà đã đổi ca với người khác, loay hoay bận rộn
bếp núc suốt cả ngày, làm hẳn một mâm toàn món ăn mà con gái ưa thích, Cố Duy
Trinh cũng bỏ hết việc lai rai nhậu nhẹt, nói như lời của bọn họ là: nhà ta mới
có con gái trưởng thành, nào có việc gì trọng đại hơn sinh nhật lần thứ mười
tám của ái nữ chứ.
Ban đầu họ chỉ tính là cả
nhà cùng dùng bữa với nhau, nhưng Chỉ Di nài nỉ Cố Duy Trinh, khăng khăng đòi
mời cả gia đình bác Kỉ. Nghe bảo là sinh nhật của Chỉ Di, Chỉ An, cả nhà Kỉ Bồi
Văn đương nhiên cũng vui vẻ chuẩn bị quà cáp tới nhà họ Cố.
Đến giờ cơm tối, cả nhà
đã ngồi vào bàn ăn mà không thấy tăm tích Chỉ An đâu, nghe Chỉ Di nói thì sáng
sớm tinh mơ Chỉ An đã đi ra ngoài, đoán chừng là đến chỗ thầy Tạ.
Mấy người cười nói trò
chuyện, ngồi đợi gần hai mươi phút, vẫn không thấy Chỉ An về, Cố Duy Trinh tỏ
vẻ không bằng lòng, “Cái con bé này tự tung tự tác quen thói, không biết đường
mà về nhà nữa”.
Uông Phàm liếc nhìn nhà
họ Kỉ vẻ áy náy, khẽ giọng bảo chồng, “Hay mấy người mình cứ ăn trước vậy, vừa
ăn vừa đợi cũng được mà! Thức ăn nguội ngắt cả rồi”. Cố Duy Trinh còn đang ngần
ngừ, Chỉ Di đã lắc đầu, “Không được đâu ạ, hôm nay là sinh nhật của Chỉ An,
nhân vật chính còn chưa xuất hiện, mấy người nhà mình làm sao ăn trước được?”.
Thấy người lớn không nói gì, cô đứng phắt dậy, “Không thì thế này đi ạ, bố mẹ
với bác Kỉ, bác Từ cứ ngồi một lát, con biết nhà thầy Tạ ở đâu, con sẽ đến đó
gọi Chỉ An về”.
“Con cứ ngồi xuống đi,
việc gì phải thế, lúc nào muốn về nó khắc mò về”, Cố Duy Trinh nói.
Uông Phàm cười cười, “Cứ
để Chỉ Di đi đi”.
Chỉ Di bước ra đến cửa
rồi, lại quay trở lại, “À mà… anh Kỉ Đình, anh đi với em nhé!”.
“Anh á?” Kỉ Đình có vẻ
ngạc nhiên, chẳng nói được gì. Chỉ Di nhìn cậu với vẻ hơi giục giã.
“Kỉ Đình kìa?” Kỉ Bồi Văn
thấy cậu con trai hơn lạ lùng, liền gọi một tiếng, “Em Chỉ Di vẫn đang chờ con
đấy”.
“… Thế cũng được.” Cậu
cười cười đứng dậy, “Đi nào, Chỉ Di”.
Nhà của Tạ Tư Niên ở khu
Đông trường học, mấy dãy tập thể bên đó tương đối vắng vẻ, đúng theo yêu cầu
của anh ta, nhà trường đã phân riêng cho anh ta một căn nhà mái bằng đằng trước
đằng sau đều có sân vườn nho nhỏ.
Đi bộ từ nhà họ Cố và họ
Kỉ ở khu Tây trường học sang khu Đông áng chừng mất mười lăm phút, Chỉ Di với
Kỉ Đình chọn con đường ngắn nhất. Hai người vội vã rảo bước, Chỉ Di cúi đầu
nghĩ ngợi chuyện riêng, chẳng để ý rằng hôm nay Kỉ Đình im ắng khác thường.
Chỉ cần ngoặt ra khỏi con
đường nhỏ mà hai người đang đi, men theo mấy khúc quanh, qua một cánh cổng là
đến khu Đông trường học, chỗ ở của Tạ Tư Niên cách không xa cánh cổng ấy.
“Anh Kỉ Đình ơi…” Chỉ Di
đột nhiên cất tiếng gọi.
“Ơi?” Kỉ Đình dừng bước.
Bàn tay Chỉ Di đang bứt rứt
xoắn vặn chiếc đai váy, cô ngẩng đầu nhìn cậu trân trân, ngập ngừng định nói gì
lại thôi.
Hôm nay Chỉ Di mặc một
chiếc váy vải bông màu xanh lá cây nhạt thêu hoa, xinh đẹp rạng ngời, như một
đóa sen mới nhú giữa ao mùa hạ, phảng phất đâu đây chút hương thơm mát mẻ.
Cậu mỉm cười nhìn cô,
“Sao thế, Chỉ Di?”.
Cô cúi đầu, nhìn xuống
ngón chân của mình, lấy giọng nhỏ xíu như tiếng muỗi vo ve mà bảo, “Hôm nay là
sinh nhật của em, em…”.
Mấy câu tiếp theo của cô
nhỏ quá mức, Kỉ Đình nhất thời nghe không ra, nên tiến lại gần cô thêm một
bước, “Chỉ Di, vừa rồi em nói gì thế?”.
Chỉ Di không đáp, đột
nhiên ngẩng đầu, nhón chân lên, thoắt bập nhẹ vào môi cậu, Những động tác ấy ào
đến nhanh quá, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Kỉ Đình, khiến cậu vô cùng kinh
ngạc, vô thức nghiêng mặt đi, đôi môi mềm mại ướt át của Chỉ Di chạm đúng vào
bên cằm cậu.
Chỉ Di lùi lại một bước,
trên gương mặt đỏ hồng của cô chỉ thấy đôi mắt sáng bừng rạng rỡ. Kỉ Đình chậm
chạp lấy tay che chỗ cô vừa chạm vào, khuôn mặt gầy guộc lộ vẻ trắng bệch khác
thường, cậu cất tiếng, “Chỉ Di…”.
Chỉ Di lấy hai tay bịt
chặt tai lại, nhắm tịt mắt, “Đừng nói, đừng nói gì hết, xin anh đấy…”.
Kỉ Đình cũng thoắt khép
đôi mắt lại, nghe như trong màn âm thanh oang oang có tiếng thở dài buồn
thương, lúc cậu mở mắt ra, đôi mắt ngân ngấn nước của Chỉ Di đang dừng lại trên
khuôn mặt cậu. Cô khẽ giật giật tay áo cậu, “Đi thôi, tìm Chỉ An xong anh em
mình còn đi về”.
Suốt quãng đường đi, Chỉ
Di không nói gì thêm với cậu, thảng hoặc ngẩng đầu gặp phải ánh mắt cậu, cô chỉ
khẽ nhoẻn cười hiền lành.
Vừa mới qua cổng khu Đông
trường học, bước vào khu tập thể công nhân viên trường, ngay từ xa họ đã thấy
cánh cửa nhỏ trong sân nhà sum sê cây lá của Tạ Tư Niên đang để ngỏ, cái bóng
người dong dỏng cao kia chẳng phải Chỉ An thì còn ai vào đây nữa.
Chỉ An đeo lệch bộ đồ vẽ,
một bóng đàn ông cao nghều bước ra ngay sau