
cùng đấy vẫn là bố mẹ của
em, sinh ra em, nuôi nấng em, người một nhà có gì mà không nói với nhau được
chứ?” Chỉ Di ngước mặt lên, khổ sở van nài.
Giọng điệu của Chỉ An vẫn
lạnh tanh, “Bố mẹ ư? Trong mắt họ chỉ có một đứa con gái thôi, mà người đấy xưa
nay đâu phải là em”.
“Thế nhưng ngoài bố mẹ
ra, vẫn còn có người yêu thương em cơ mà.” Chỉ Di cúi đầu sụt sùi.
“Ai yêu thương em, Chỉ
Di, có mỗi chị, có mỗi chị thương em, nhưng thế chưa đủ.” Cô nói gằn từng từ,
sau đó bắt đầu chậm rãi gỡ tay Chỉ Di ra.
“Nếu như thế vẫn chưa đủ,
thì em còn cần gì nữa, chỉ cần chị có chị đều cho em hết, Chỉ An, đừng đi, xin
em đấy! Anh Kỉ Đình, anh giữ nó lại đi!” Cảm giác bàn tay mình đang dần dà tuột
khỏi cánh tay Chỉ An, Chỉ Di hét lên thất thanh, đau đớn.
Kỉ Đình đứng im như phỗng
nhìn Chỉ An, chẳng nói chẳng rằng, cậu chỉ trân trân nhìn cô, cắn chặt môi, ánh
đèn pha ô tô từ đằng xa chớp tối, chiếu lên khuôn mặt cậu, trên khuôn mặt ấy là
một vẻ bình tĩnh dường như ma mị.
“Chỉ Di, em xin lỗi, thứ
em cần chị không cho nổi đâu. Buông ra… Em bảo chị buông ra!” Chỉ An lấy hết
sức rút tay mình ra, Chỉ Di bị đẩy lại, nhất thời mất thăng bằng, lại vừa mới
chạy vội, nên hai chân bải hoải, lảo đảo một chốc rồi ngã bệt xuống đất.
Chỉ An không đành lòng
nhìn Chỉ Di ngã bệt trên nền đất khóc lóc, nhưng chỉ biết nhắm mắt làm ngơ quay
người bước đi, vừa mới đi được hai bước, hai luồng đèn pha ô tô chói lòa khiến
người ta không thể mở mắt rọi về phía cô, Chỉ An che mắt quay đi, vẫn còn chưa
kịp phản ứng gì, đã trông thấy một chiếc taxi từ bên kia ngã rẽ mất lái điên
cuồng lao tới.
Trong khoảnh khắc chớp
nhoáng ấy, Chỉ An quay đầu lại, thấy Chỉ Di vẫn còn ngã xoài trên nền đất,
choáng váng và sợ hãi, trừng mắt điên dại, Chỉ Di nhào lên, nhất quyết phải kéo
Chỉ An lại! Dù thế nào cô cũng phải bám chặt lấy tay Chỉ An.
Tay Chỉ Di đã ở ngay
trước mắt Chỉ An, chỉ trong một tích tắc, Chỉ An thậm chí còn cảm thấy hơi ấm
của ngón tay chị mình, chiếc xe với ánh sáng chói mắt ấy đã xông tới, Chỉ An
nhắm mắt lại, một sức mạnh cực lớn cuốn cô sang một bên, cô ngã nhào vào một
nơi nào đó ấm áp, tất thảy tiếp sau đó chỉ là một màn trắng xóa.
Chỉ là một màn trắng xóa không cách nào hồi tưởng và
cũng không muốn hồi tưởng. Đến lúc tỉnh dậy từ một
cơn xô đẩy dữ dội, Chỉ An mới kinh ngạc nhận ra thứ không khí sặc sụa mùi chất
tiệt trùng đặc trưng của bệnh viện, qua gương mặt khóc lóc đau khổ và đôi tay
lay lay cô của Uông Phàm, Chỉ An nhìn thấy chiếc đèn hiệu đang bật sáng của
phòng phẫu thuật, giữa một màn mông lung, cô không nghe thấy tiếng Uông Phàm
gào khóc, chỉ cảm thấy ý thức của mình dần dà tách ra, ngự ở một nơi thật cao,
thật xa mà ngắm nghía mọi sự.
Tiếp sau đó là cơn đau dữ
dội trên má, cô lảo đảo ngồi vào chiếc ghế sau lưng, nghẹo đầu sang một bên.
“Tốt quá, hôm nay lại có
thêm một cái tát nữa, coi như là trả xong nợ hai lượt rồi,” cô cười cười giữa
cơn đau đang thiêu đốt dữ dội.
“Cố Chỉ An, tao hối hận
vì ngày xưa đã nhất thời mềm lòng đón nhận mày, mày trả Chỉ Di lại cho tao!”
Uông Phàm đã hoàn toàn không đếm xỉa gì đến hình thức lệ bộ nữa,đầu tóc bù xù,
dung mạo nhàu nhĩ,như điên như dại.
Từ Thục Vân nãy giờ đứng
ở một bên liền dìu lấy Uông Phàm,”Phẫu thuật còn chưa xong cơ mà,chị việc gì
phải nói những lời như thế này,con bé Chỉ Di ngoan ngoãn là thế, chắc chắn là
có phước trời cho rồi,huống hồ lúc ấy mấy người bọn ta đều không có mặt,làm sao
mà biết trách Chỉ An được”.
“Tôi chỉ cần Chỉ Di của
tôi không làm sao,nếu nó có mệnh hệ gì,tôi cũng không sống nổi nữa,…”Uông Phàm
ngả vào Từ Thục Vân khóc lóc, sau đó quay sang ChỉAn,đanh giọng bảo, “Nếu Chỉ
Di có làm sao mày cũng sống không được yên đâu!”
Chỉ An tựa hồ mỉm cười
giữa cơn mộng mị,”Trước nay tôi nào sống yên bao giờ”
“Tao biết thừa là mày…là
mày hại Chỉ Di, mày oán hận chúng tao,tao biết,có gì thì mày cứ đổ vào chúng
tao đây này,Chỉ Di vô tội,bình thường nó đối xử với mày thế nào, mày nói
xem…”Nỗi xót xa về tình hình vết thương của con gái khiến Uông phàm sụp đổ, tận
đến lúc y tá bước lại, ra hiệu cho họ nhỏ bớt tiếng,bà mới khẽ giọng khóc
lóc,ánh mắt hằn học ném vào Chỉ An.
Chỉ An không hề né tránh
ánh mắt Uông Phàm, cô chống tay vào ghế, đứng dậy, “Hóa ra bà cũng biết tôi hận
các người”.
Uông phàm hất cằm
lên,nước mắt lần theo những đường nét khúc khỉu trên gương mặt rớt xuống lã
chã, “Mày có thể hận tao, tao thừa nhận,trước nay tao chưa từng ưa mày, tao
ghét đôi mắt của mày, giống y hệt đôi mắt của nó, chẳng khác gì loại yêu ma quỉ
quái.Giá mà mày chỉ là thứ bỏ hoang dọc đường không ai thèm nhặt về, tao đã có
thể đối xử tử tế với mày, thế nhưng tao không thể chịu đựng nổi một nửa dòng
máu chảy trong người mày là máu của chồng tao, càng không thể chịu nổi một nửa
kia xuất phát từ chính em họ tao, đối với thứ nghiệt chủng như mày suốt mười
tám năm tao đã phải ôm hận trong tim, mày muốn tao phải làm thế này, nếu là
mày, mày làm thế nào đây?”.
Chỉ An sững sờ lắng nghe,
bỏ quên hết thảy, đây là lần đầu t