
không còn nhìn thấy gì nữa“. Ông cơ hồ điềm tĩnh bình thuụât lại mọi
sự, Chỉ An với Kỉ Đình sững sờ lắng nghe.
“Chỉ An, thế này con đã
hài lòng chưa? Nếu con có hận bố thật, thì không cách nào báo thù khiến bố đau
đớn hơn cách này đâu”
“Ha ha.” Chỉ An cười mấy
tiếng, trên mặt không gợn chút cảm xúc.
Cố Duy Trinh thở dài đánh
sượt, vậy mà lúc này đây ông lại khá bình tĩnh,
“Con nói cho bố rõ được
không, con biết từ khi nào?Làm sao con biết được?”.
Chỉ An tựa lưng vào ghế,
“Biết lúc nào ấy à?Các người định giấu diếm tôi thật sao? Tôi có phải con ngốc
đâu, tôi cũng có cảm giác, trước thì không tài nào hiểu nổi, cái gì tôi cũng
giỏi hơn Chỉ Di, vì đâu các người cứ ôm chị ta mà không ôm tôi? Tận đến mùa hè
năm tám tuổi,tôi ngủ trưa dậy, liền nghe thấy “ông bố bà mẹ” của tôi cãi nhau
trong phòng, một người nói, “Tôi chỉ có một đứa con, là Chỉ Di thôi”, người kia
hạ giọng phân bua, “Nhưng suy cho cùng Chỉ An cũng là máu mủ của anh, anh phải
có nghĩa vụ nuôi nó”…Thực ra tôi phải cảm ơn ân đức của hai vị, rốt cuộc các
người cũng đã nuôi tôi khôn lớn cơ mà”.
“Có thể bố không phải là
một ông bố cho đúng nghĩa, thế nhưng, bố tự nghĩ là chưa bao giờ đối xử tệ với
con” Cố Duy Trinh cố kiết nói.
“Ông cho tôi tất cả nhưng
thứ mà Chỉ Di có, chỉ trừ mỗi tình thuơng.” Chỉ An nhìn vào người đàn ông đã
mang lại sinh mệnh cho cô, “Việc đã đến nước này, tôi chỉ muốn hỏi ông một câu,
mẹ ruột của tôi, ông đã bao giờ yêu bà ta chưa? Kể cả chỉ thoáng qua thôi, các
người đã từng yêu nhau chưa?”
Cố Duy Trinh lắc đầu,
“Mọi việc hồi đó chỉ là sai lầm, Uông Minh, mẹ ruột của con, cũng hệt như con
vậy, xinh đẹp, cao ngạo, cô ta với Uông Phàm tuy chỉ là chị em họ, nhưng rất
khăng khít, bởi thế nên kể cả sau khi bố và Uông Phàm lấy nhau, quan hệ giữa
bọn họ vẫn rất thắm thiết, Uông Minh khi ấy chưa lấy chồng, bên cạnh lúc nào
cũng dập dìu những kẻ muốn theo đuổi, nhưng tối hôm ấy, cô ta uống say khướt
rồi đến tìm Uông Phàm, Uông Phàm đang mang bầu nên hơi mệt, tối hôm ấy ở bên
nhà ngoại. Bố mở cửa cho cô ta vào, cô ta say, khóc lóc thê thảm, lôi kéo bố
cùng uống với cô ta, trước giờ bố chưa từng thấy bộ dạng của cô ta như thế, nên
cũng uống một li, thế rồi…Ngày hôm sau cả hai người đều rất hối hận, vốn đã
giao kèo không ai được phép nói ra, ai ngờ cuối cùng lại có con, cô ta cũng sơ
ý quá, lúc biết mình mang thai,con đã gần được ba tháng rồi, cô ta sinh con ở
nhà người thân dưới quê, con là đứa trẻ bị đẻ non, chỉ kém Chỉ Di có hơn một
tháng. Chưa đầy một tuần sau khi ra đời, cô ta bỏ đi đâu không rõ tăm tích,
cuối cùng bố cũng thuyết phục được Uông Phàm, bế con từ dưới quê lên, với người
ngoài thì chỉ nói các con là chị em sinh đôi”.
“Tôi không tin là ông
chưa từng yêu bà ấy…chỉ một chút thôi cũng được”. Chỉ An không chịu chấp nhận
sự thật này, cô đứng dậy nhìn Cố Duy Trinh vẫn đang ngồi trên ghế.
Cố Duy Trinh nhìn đăm đăm
vào ChỉAn,ông chầm chậm lắc đầu, giọng nói cương quyết tột cùng, “Bố xin lỗi,
Chỉ An, bố chỉ yêu có một người, là mẹ Uông Phàm của con. Uông Minh đúng là
điểm gì cũng ổn, thế nhưng trước nay bố chưa từng yêu cô ta, thậm chí, cô ta
cũng chưa từng yêu bố”.
“Các người chưa từng yêu
nhau…” Chỉ An ngước mặt lên, thế nhưng nước mắt vẫn tuôn ra từ khóe mắt, trượt
xuống má, xuống cằm, tiếng vọng của những giọt nước rớt trên nền nhà, cứ dội
vào tim Kỉ Đình,lần đầu tiên cậu nhìn thấy nước mắt của Chỉ An .
“Các người nói đều đúng,
tôi sinh ra vốn đã là sai lầm.”
Đêm đã về khuya, giờ
viếng thăm bệnh nhân đã qua lâu rồi, Uông Phàm túc trực bên Chỉ Di, quá sức đau
đớn, mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi trên chiếc giường nhỏ bên cạnh. Bóng tối chỉ
còn là một màn tĩnh mịch, duy chỉ có các máy móc thiết bị điều trị bên cạnh
giường Chỉ Di là đều đặn phát ra âm thanh “tít tít” đơn điệu. Cửa phòng bệnh
chầm chậm bị đẩy ra, một bóng người đứng im lặng hồi lâu nơi ngưỡng cửa, mái
mới nhón chân nhẹ nhàng bước vào.Cô vòng qua người Uông Phàm giờ đã ngủ say,
không nén được quay lại nhìn một cái, trên khuôn mặt vẫn luôn nhẫn nhịn, đoan
trang ấy giờ đây chỉ có đôi mắt nhắm nghiền, đầu lông mày hơi nhăn lại, khóe
mắt vẫn đọng những giọt lệ .
Bao nhiêu năm rồi, cô
từng cho mình căm hận người đàn bà này, thế nhưng khi nhìn lại những năm tháng
dần khôn lớn trưởng thành của mình, cho dù bản thân có không muốn thừa nhận,
thì trên thực tế, kể cả sau khi biết rõ mình không phải con gái rứt ruột đẻ ra
của bà ta, cô vẫn âm thầm mong mỏi người đàn bà mà cô gọi là “mẹ” tặng cho cô
một cái ôm, hay một nụ cười thật lòng, nếu những điều này quá khó khăn, thế thì
sự tức giậ hay mắng mỏ gì cũng được.Tiếc là xưa nay chưa có bao giờ.Từ đầu đến
cuối, Uông Phàm vẫn chỉ luôn hờ hững với cô, như thể cô là một thứ đồ vật không
đáng tồn tại trên đời. Chỉ An đột nhiên nhận ra Uông Phàm bắt đầu già rồi,
nhưng vết chân chim nơi khóe mắt đẫm lệ rõ rệt đến thế, lần đầu tiên cô cảm
thấy người đàn bà này thật đáng thương, vì theo đuổi một cái gọi là
gia-đình-hoàn-hảo mà bà ta phải nghiến răng không hé một lời