XtGem Forum catalog
Bình Minh Và Hoàng Hôn

Bình Minh Và Hoàng Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323043

Bình chọn: 10.00/10/304 lượt.

u hiêu người khác. Có người đi ngang qua, trông thấy hai người một ngồi một đứng nhìn nhau mỉm cười như thế, bất thần nổi hứng “Nhìn đôi trẻ này,…”. Chỉ Di mặt mũi thoắt ửng hồng, “Dì Chu đấy ạ?” Giờ đây về cơ bản cô có thể nghe tiếng mà nhận ra người, thậm chí với người thân quen thì chỉ bước chân là đủ. “Chỉ Di ơi cái anh Kỉ Đình này khá lắm nhé, từ lúc hai đứa còn bé gì đã thấy hai đứa xứng đôi vừa lứa lắm rồi”. Dì Chu nhìn đôi trai gái trước mặt mình đầy thiện ý, bà thật lòng quý mến Chỉ Di. Kỉ Đình cũng nhận ra dì Chu, mẹ của Trần Lang, ở ngay gần nhà anh, bà là phó chủ tịch công đoàn trường, làm công tác nữ công ở trường tự quản. Anh nhổm dậy: “Dì Chu cứ đùa tụi cháu. Chỉ Di, giày em lấm lem hết cả rồi, chúng mình về thôi!”. “Cháu chào dì” Chỉ Di ngoan ngoãn tạm biệt dì Chu, sau đó theo Kỉ Đình về nhà. “Con về đi” Dì Chu cũng mỉm cười, đột nhiên như thể nhớ ra việc gì đó, liền nói theo bóng Kỉ Đình, “À, phải rồi Kỉ đình ơi, Trần Lang nhà gì mấy hôm trước về nhà nghỉ ngơi, tụi con là bạn học chung cấp ba còn gì, lúc nào rảnh qua nhà dì chơi nhé”. Kỉ Đình đi thêm vài bước mới quay lại mỉm cười với dì Chu “Vâng ạ, khi nào có thời gian nhất định cháu sẽ qua đó chơi”. Trần Lang-nếu như dì Chu không nhắc đến có lẽ chỉ là một cái tên xa xôi từ kiếp trước, Kỉ Đình không phải người giao thiệp rộng cho lắm, rất nhiều bạn học ngày xưa dần dà đã thưa nhặt quan hệ, thảng hoặc lắm anh chàng Lưu Lý Lâm tự xưng là ông trùm tình báo mới nghe ngóng được chỗ nọ chỗ kia về tung tích cua các bạn, những người cùng khóa với anh về cơ bản đã tốt nghiệp đại học, chỉ trừ một số ít cũng học y như anh. Anh vẫn nhớ Lưu Lý Lâm từng nói là Trần Lang tốt nghiệp xong đã trở về miền nam, đang làm việc ở thành phố G cách chỗ bọn họ không xa. Lưu Lý Lâm bấy nay vẫn không ưa Trần Lang, thế nhưng lúc nhắc đến anh ta, khôn thể không thẽ thọt thêm rằng, “Cái thằng Trần Lang ấy không hiểu sao tốt nghiệp xong lại thành ông nọ bà kia thế nhỉ…”.Trông thấy mặt mũi Kỉ Đình chẳng tỏ vẻ gì, Lưu Lý Lâm bèn bồi thêm một câu, “À, mà cậu còn nhớ Trần Lang không đấy? Chính là cái thằng hồi cấp ba vẽ vời, chơi bóng đều khá đấy, tự coi mình là bảnh chọe, lừa phỉnh biết bao con gái nhà người ta…”. Kỉ Đình không nói gì, nhưng thực ra anh vẫn nhớ con người này, anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên, vào thời khoảnh khắc hoàng hôn ấy, gã trai mười tám tuổi là anh đứng ở một góc khuất sáng, nhìn bóng dáng Trần Lang và người con gái ấy ôm ấp nhau, trong lòng dâng lên thứ cảm giác chưa từng nếm trải bao giờ, trong đó lẫn lộn cả đắng xót, cả đau đớn, cả khinh bỉ, căm hận, thất vọng, thứ cảm giác lan tràn không sao nói lên lời, rất lâu sau đó, anh mới biết rằng, hóa ra đó gọi là ghen. Đưa Chỉ Di về nhà rồi, Kỉ Đình mới quay lại nhà mình. KỉBồi Văn với Từ Thục Vân đều đang ở nhà, thấy con trai về, Từ Thục Vân hỏi: “Con đưa Chỉ Di ra ngoài à?” “Vâng ạ”.Kỉ Đình gật đầu rồi bước thẳng vào phòng. Vợ chồng Từ Thục Vân đưa mắt nhìn nhau, hai năm trở lại đây, bọn họ càng lúc càng không hiểu đứa con trai rứt ruột đẻ ra của mình, nói thật lòng, Kỉ Đình vẫngiống như hồi bé, học hành ưu tú, cư xử nhã nhặn, lễ phép lịch sự, mặt nào cũng không có gì để chê, bên ngoài không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ cậu con trai giỏi giang mà hiểu biết của họ, thế nhưng chỉ có người làm cha làm mẹ mới hiểu, đằng sau nụ cười của anh có một khoảng lặng không ai nhìn thấy được, anh càng chỉn chu, hoàn hảo, người ta càng không biết anh đang nghĩ gì. Nếu như Kỉ Đình của hai năm về trước chỉ có một chút nổi loạn sau vẻ khiêm nhường, khép kín, thì bây giờ, anh cần mẫn, tỉ mỉ làm theo một hướng chính xác, như kiểu lòng dạ đã nguội lạnh, chán chường hết thảy. Vợ chồng Kỉ Bồi Văn rốt cuộc không biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng cũng lờ mờ đoán được rằng việc ấy có dính dáng đến chị em nhà họ Cố, suy cho cùng buổi tối hôm ấy, Kỉ Đình tận mắt chứng kiến vụ tai nạn ấy, rồi sau đó, Chỉ An bỏ đi, Chỉ Di bị mù, kể từ đó trở đi, anh chưa từng cởi mở lòng dạ mình bao giờ. “Kỉ Đình, đợi đã, bố có chuyện này muốn nói với con” Kỉ Bồi Văn gọi giật con trai lại, lúc Kỉ Đình ngoái đầu lại, ông bố đang đập đập vào chỗ ngồi cạnh mình trên sofa. Kỉ Đình nghe lời, ngồi xuống cạnh cha anh, rồi thuận tay nhấc cái ấm đất nung trong bộ đồ uống trà lên, lấy nước sôi tráng ấm, rồi rót trà cho cả hai cha con. “Bố, có việc gì thế?”Anh nâng chén trà của mình lên. “Cũng chẳng có chuyện gì đâu, chỉ tại lâu lắm bố không trò chuyện gì với con thôi, dạo này ở trường thế nào rồi con?” “Ổn cả ạ, nghe thầy Tiền bảo bọn con sắp chuẩn bị đến bệnh viện thực tập lần đầu tiên rồi” “Thật à, thế thì hay quá.Lần trước bố gặp thầy Tiền, thầy khen con lắm, bảo là con rất khá,về sau nhất định có tương lai. Có lẽ lựa chọn ban đầu của con là đúng đắn, con giỏi lắm, không hổ danh là con trai của Kỉ Bồi Văn” Kỉ Đình nghe bố nói liền mỉm cười, thực ra trong lòng không hề mảy may vui sướng. Phần mào đầu của Kỉ Bồi Văn đã xong, lúc này không biết phải tiếp tục chủ đề như thế nào nữa, không khí bỗng nhiên chùng hẳn xuống, chỉ nghe thấy tiếng trà được