
tranh, phấn đấu hơn”. Trái với dự liệu, Kỉ Bồi Văn
tiếp nhận sự việc này dễ dàng hơn Kỉ Đình tưởng tượng rất nhiều.
“Anh... Ơ kìa !” Từ Thục
Vân hướng sang chồng, giọng nói đầy lo lắng, nhưng cuối cùng không biết làm
sao, lại đành nhìn con, vành mắt đã bắt đầu hoe đỏ. “Nếu có đi thật, thì cũng
không phải đi ngay lúc này chứ?”
“Nếu mà mọi việc thuận
lợi thì chắc cũng chỉ tháng sau thôi ạ”.
“Nhanh thế kia à?” Từ
Thục Vân càng khó chấp nhận.
“Mẹ, mẹ đừng như thế”,
nhìn dáng vẻ của mẹ, Kỉ Đình dỗ dành, trong bụng có vài phần áy náy. “Có phải
con đi đến tận chân trời góc biển thăm thẳm nào rồi không quay trở về đâu,
thành phố G cũng chẳng xa xôi gì, có việc gì con về ngay cũng được, chẳng phải
mẹ cũng hay qua trường bên đó công tác rồi giao lưu này nọ sao, nếu mẹ muốn qua
thăm con thì cũng dễ thôi mà”.
“Kỉ Đình, con muốn đi
thật à?” – Người lên tiếng là Uông Phàm.
Kỉ Đình dường như không
ngạc nhiên trước câu hỏi của bà, “Vâng, dì ạ, có điều về sau con không năng qua
lại bên đó chăm sóc cho em Chỉ Di như bây giờ được”
Uông Phàm định nói gì lại
thôi, nhưng cuối cùng vẫn bảo, “Chỉ Di thì chú dì có thể chăm sóc được nhưng
con mà đi...”
Kỉ Đình nhìn sang Chỉ Di,
trên mặt vẫn nở nụ cười thân thiết như bấy nay, “Chỉ Di à, nếu đợt này anh đi
về, em mà có bạn trai rồi, nhất định phải giới thiệu cho anh với nhé.”
“Ý
của con là...”
“Mẹ
!” Chỉ Di cắt ngang lời mẹ, ngẩng đầu lên, cười nói với Kỉ Đình: “Anh sang bên
đấy có một thân một mình, nhớ giữ gìn sức khỏe đấy”. Cô cười rạng rỡ nhưng giọt
lệ cố kìm nén vẫn lấp lánh trong mắt, ai cũng nhìn ra được.
Cơm
nước xong xuôi, Uông Phàm với Từ Thục Vân không biết chuyện trò gì trong bếp,
Cố Duy Trinh với Kỉ Bồi Văn lại ngồi đọ cờ với nhau, nhưng trong lòng hai người
đều thấp thỏm không yên, khi quân pháo của mình ăn được một con tốt của Kỉ Bồi
Văn, Cố Duy Trinh mới đợm giọng bảo, “Bồi Văn à, tính tình Uông Phàm nhà tôi
bộc tuệch lắm, nói năng cú ào ào, vợ chồng ông đừng cười nhé”.
Kỉ
Bồi Văn cười méo mó, “Sao ông lại nói thế, chúng ta cần gì phải khách khí ? Thực
ra tôi hiểu ý tứ của vợ chồng ông, vốn tôi cũng ngỡ là có thể rước con gái nhà
ông à về rồi, với quan hệ giữa hai nhà chúng ta, đây vốn là việc không thể tốt
hơn, thế nhưng bọn trẻ lớn cả rồi, chúng nó có suy nghĩ riêng, chúng ta là bố
mẹ, không thể can dự vào việc này quá nhiều”.
“Nói vậy cũng phải” Cố Duy Trinh thở dài. “ Anh chàng Kỉ Đình này, cái gì cũng
tốt, đặc biệt trước nay đều quan tâm đến Chỉ Di. Chắc chút tâm tư nữ nhi của
con bé Chỉ Di ngốc nghếch nhà chúng tôi ông bà bên này cũng thấy cả rồi, vốn cứ
ngỡ việc sớm muộn gì cũng đến, ai ngờ hóa ra Kỉ Đình... Con cái tự có phúc có
phận của con cái, việc đã như thế này, cũng đành chỉ thuận theo lẽ tự nhiên mà
thôi”.
Kỉ
Đình ngồi bên bàn đoc sách trong phòng mình, anh biết những lời nói của mình
bên bàn ăn chắc chắn sẽ khiến mọi người bất ngờ, đây là việc đã nằm trong dự
liệu của anh, bàn tay anh cứ vô thức vuốt ve món đồ mà mình nâng niu nhất, anh
nhớ lại lần đụng mặt cách đây nữa tháng giữa mình với Trần Lang.
Hai
người chuyện trò qua quýt với nhau, chỉ là vài lời khách sáo không nồng nhiệt
cũng chẳng lạnh nhạt, sau đó Kỉ Đình tỏ vẻ nuối tiếc bảo có việc, phải cáo từ
sớm. Lúc anh vừa nói hẹn gặp lại xong, Trần Lang liền nhìn anh, cười cười “Kỉ
Đình, cậu vẫn như thế à, cậu không muốn hỏi tôi xem ở đấy tôi gặp ai hay sao?”
Anh
không hỏi, chỉ cười cười đi khỏi, nhưng anh biết, sau câu nói không phải vô
tình đó, con tim anh lại đắm chìm vào vũng lầy. Anh không ngờ Trần Lang lại
dùng cách này để khiêu khích anh, anh vẫn ngỡ bản thân mình giấu diếm rất giỏi,
hóa ra không phải vậy
Anh quay lưng lại phía cửa ra vào, nghe thấy tiếng bước chân khẽ khàng mà chậm
rãi, “Chỉ Di” … Anh ngóai đầu lại, nhổm dậy dìu cô, để cô ngồi xuống cái ghế
anh vừa mới ngồi, còn mình thì ngồi sang mép giường, “Có việc gì thế em?”
“Không có gì, anh sắp đi
xa rồi, nên em muốn tranh thủ thời gian nói chuyên với anh một chút thôi” cô
nói, cười cười vẻ bướng bỉnh.
Kỉ Đình xoa đầu cô, “Lúc
anh không ở nhà, em phải tự chăm sóc mình cho cẩn thận nhé”
“Từ bé đến giờ hình như
lúc nào em cũng được chăm lo nên em rất muốn xem thế giới bên ngoài ra sao. Anh
Kỉ Đình à, anh biết không, em rất ngưỡng mộ Chỉ An, ngưỡng mộ cả anh nữa”. Bàn
tay cô bất giác chạm vào thứ đồ vật đang để trên bàn, có vẻ là một tò giấy dày,
sờ vào thấy lồi lõm và có cả những vết chi chít liền nhau hình như là ráp nối.
“Một bức tranh à?” Cô
buột miệng hỏi.
“Ừ, một bức tranh”.
Khoảng khắc bước ra khỏi
sân bay thành phố G, Kỉ Đình dừng chân, tựa hồ đang tự mình cảm nhận cái không
khí của thành phố phương Nam sầm uất đang ùa tới trước mặt. Cảm giác của con
người quả thật là thứ cực kì vi diệu, rõ ràng là một nơi lạ lẫm đến vậy, thế mà
chỉ vì sự tồn tại của một người hay một phần quá khứ nào đó, thoắt tràn ngập
hơi hướng thân thuộc và bí ẩn.
Anh nhắm mắt lại, phập
phồng hít thứ không khí ẩm ướt đặc trưng của thành phố ven biển này, nở nụ cười
khẽ kh