
người mẹ, cậu quý tử xa nhà lúc nào cũng
cần có người chăm chút. Thực ra, trong thời gian sống một mình ở ngoài, anh
luôn thu xếp mọi việc rất ổn, ăn uống khá thoải mái vì đồ ăn ở bếp ăn dành cho
viên chức bệnh viện cũng đủ làm anh hài lòng, nhưng từ khi Chỉ An đến đây, lịch
sinh hoạt của cô thường là ngày đêm đảo lộn, có khi trở về nhà rất muộn, anh
thường xuống bếp chuẩn bị cho cô bát mỳ ăn liền. Tài nghệ bếp núc của anh chẳng
được bằng ai, thế nhưng trước nay Chỉ An chưa từng cự nự gì. Anh thích ở bên
cạnh Chỉ An, lặng lẽ ngắm dáng điệu cô ăn uống. Chỉ ngắm như vậy thôi, trong
lòng đã thấy thỏa mãn, trọn vẹn lắm rồi. Anh phải nói với mẹ về việc của Chỉ
An, trong thời gian chung sống với cô, anh đã nhiều lần nảy ra suy nghĩ sẽ gọi
điện nói cho mẹ biết, rằng anh đã tìm thấy người anh thương yêu nhất, anh hy
vọng sẽ nhận được sự ưng thuận và những lời chúc phúc của những người yêu
thương anh... Thế nhưng, nếu không được như thế thì sao?
“Anh Kỉ Đình à, anh bước
tới bên cạnh em được không?” Chỉ Di hai tay bưng cốc nước anh vừa rót, bẽn lẽn
nói.
Kỉ Đình bước lại gần, đón
lấy cốc của cô, đặt lên chiếc bàn bên cạnh, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh cô,
“Mắt em đã như thế, việc gì phải lặn lội xa xôi thế này làm gì?”.
“Lâu quá rồi không gặp
anh, em muốn nghe giọng của anh thôi.” Nụ cười của Chỉ Di nhàn nhạt, gương mặt
cô tròn trịa hơn trước đôi chút, nhưng đôi đồng tử đen thẳm lộ vẻ trầm lặng.
“Nếu muốn nghe giọng anh,
chỉ cần gọi điện là được mà”, anh nói.
“Khác chứ anh, tuy là em
không nhìn thấy anh, nhưng ít nhất ở đây em có thể cảm nhận được anh. Bác Vân
vừa bảo là anh gầy đi, thật thế hả anh?” Đôi tay cô rờ rẫm tìm khuôn mặt mặt,
anh cúi đầu, rồi né đi, chỉ cầm lấy đôi bàn tay cô, “Chỉ Di, có việc này anh
muốn nói với em...”.
Nhưng Chỉ Di liền mỉm
cười bảo, “Em ngửi thấy mùi thuốc lá, Kỉ Đình, anh hút thuốc đấy à?”.
“Thi thoảng, nhưng mà ít
lắm.” Anh không nói dối cô, những lúc Chỉ An đốt thuốc dữ quá, anh khuyên giải
không được, có lúc tức khí giành lấy điều thuốc của cô, hút vài hơi, sau đó dữ
dằn dập tắt. Có điều trước sau anh vẫn không ưa nổi thứ mùi sặc sụa ấy, Chỉ An
thấy anh ho, cũng không hút tiếp nữa.
“Ồ...” Chỉ Di cụp mắt
xuống, “Hồi trước em chưa từng biết là anh có hút thuốc”.
“Có nhiều việc hồi trước
chính anh cũng không biết, nhưng giờ thì biết rồi.”
Cô chăm chú nghe anh nói,
trong dáng vẻ bình tĩnh của cô dường như phảng phất vài phần chua xót, “Cuối
cùng thì anh cũng muốn nói với em chuyện của con bé đúng không?”.
Anh nhìn cô kinh ngạc,
nghĩ ngợi một lúc rồi nói, giọng tự trào, “Phải rồi, em cảm nhận được mùi thuốc
lá, đương nhiên cũng cảm nhận được mùi dầu thông”.
“Không, không phải vì cái
này.” Cô lắc đầu, chỏm tóc của mái đầu đen dài rung lên khe khẽ, “Hôm qua em
nhờ Lưu Lý Lâm mang cho em mấy gói thức ăn cho cá, nhân tiện phiền anh ấy gọi
cho anh luôn... Đúng, con bé không lên tiếng, em không hề nghe thấy gì hết,
nhưng em có thể cảm nhận được nó, em thực sự có thể, nhất định là con bé. Chỉ
An ở ngay bên cạnh anh, có phải không?”.
Anh cảm thấy giờ đây nói
gì với một cô gái như thế này cũng là việc quá ư tàn nhẫn, nhưng anh vẫn gật
đầu, cho dù cô không nhìn thấy.
“Đúng thế.”
Khóe môi Chỉ Di khẽ run
rẩy, cô rụt tay về, “Em đúng là đứa ích kỷ hư thân, Chỉ An là em gái của em,
thế nhưng trước lúc này, trong lòng em vẫn cứ cầu mong rằng anh sẽ không nói gì
với em hết, đến cả giây phút vừa rồi, em cũng vẫn còn hy vọng là anh nói không
phải”.
Kỉ Đình thấy buồn bã vô
chừng, nhưng anh biết mình không có cách nào an ủi cô, “Anh xin lỗi em nhiều,
Chỉ Di”.
“Xin lỗi gì kia chứ? Xin
lỗi vì từ nhỏ đến lớn người anh thương nhớ trong lòng thực ra chỉ có Chỉ An hay
sao? Chẳng ai có lỗi với ai hết, anh đối với con bé cũng giống như em đối với
anh thôi, chúng ta đâu làm cách nào khác được.” Nói đến câu sau, giọng nói của
cô dần dần thấp hẳn xuống, cố kìm nén để không rơi nước mắt.
Cô nói đúng, anh không có
cách nào khác, cho dù nhìn thấy cô đau lòng nhường kia. Tình yêu trước nay đều
ích kỷ, tàn nhẫn, không cho phép lựa chọn.
“Con bé ở đâu?” Chỉ Di
ngẩng đầu nhìn anh, “Nó sống có ổn không? Em muốn gặp nó, ba năm rồi, em vẫn
thường nằm mơ, mơ thấy Chỉ An giống hệt một con chim, giữa cơn mưa gió chẳng
biết bay về nơi đâu, cứ chao nghiêng chực ngã, em sợ lắm, cứ bạt mạng gọi nó,
nhưng mở miệng ra mà không thể thốt được lời nào”.
Kỉ Đình im lặng, có quá
nhiều việc không vui trong quá vãng đang chặn ở giữa, thậm chí anh còn không rõ
Chỉ An có mong gặp lại Chỉ Di không.
“Anh đừng có quên, suy
cho cùng nó vẫn là em gái ruột của em, Kỉ Đình, anh không thể không để em gặp
nó.”
Như thế này cũng tốt, có
lẽ mọi việc cuối cùng cũng có thể chấm dứt, bất kể Chỉ An nghĩ ra sao, nếu
không thể từ bỏ những gì đã xảy ra, cô vĩnh viễn không bao giờ có được hạnh
phúc.
“Em đi theo anh!” Anh kéo
Chỉ Di dậy, nhưng lại nhìn thấy Từ Thục Vân tay bưng bát đũa đứng ở ngay cửa
gian bếp, mặt mũi âu lo nhìn họ, như thể muốn nói điều gì, thế nhưng lại chẳng