
ỉ Đình bật cười, “Xưa
nay tớ có định chờ đợi bao giờ đâu.”
Lưu Lý Lâm hừ giọng, “Bỏ
ngay cái trò giả vờ giả vịt đó đi, tâm tư của cậu với cô ả ra sao, tớ đã nhìn
ra từ lâu rồi, cái loại con ngoan trò giỏi như các cậu, chính ra lại thích cái
kiểu ương bướng như cô ả. Có điều nói đi cũng phải nói lại, cậu động lòng cũng
phải thôi, đàn ông đàn ang nhìn thấy đôi mặt ấy, cặp giò ấy thì...”.
“Được rồi, được rồi, uống
quá rồi đấy”, Kỉ Đình lạnh nhạt cắt lời.
“Tớ còn rõ hơn cậu nữa
kìa. Con nhỏ Chỉ An này ấy mà, ai yêu nó thì tổn thọ mấy năm đấy.”
“Thôi đừng nói nữa!” Kỉ
Đình ấn ly rượu trong tay Lưu Lý Lâm xuống, không cho anh ta uống tiếp, anh ta
đâu thèm nghe.
Cuối cùng, trước khi say
không còn biết trời đất là gì, anh ta còn lảo đảo chỉ vào Kỉ Đình bảo, “Cũng
quái thật cơ, cậu đợi được, cô ấy đợi được, vì đâu mà tớ không đợi được chứ?”.
Kỉ Đình tiễn Lưu Lý Lâm
về, anh không nói với anh ta rằng, vĩnh viễn đừng bao giờ tùy tiện nói lời chờ
đợi, chờ đợi là thứ xa xỉ vô cùng. Trong phim, chỉ cần thay đổi cảnh, trên phụ
đề xuất hiện vài dòng chữ nhỏ, 20 năm sau, sau đó hồng nhan biến thành tóc bạc
da mồi, hết thảy đều có kết cục, nhưng đời người thì sao, chỉ dăm ba năm thôi,
nhưng mỗi giây mỗi phút đều phải chính mình trải nghiệm, một đời đằng đẵng làm
sao.
Anh chưa hề nghĩ đến việc
chờ đợi.
Anh dần dà đã không còn
cự tuyệt các cuộc hẹn hò, xem mặt mà bố mẹ, bạn bè cùng những người đồng nghiệp
nhiệt tình ra tay sắp đặt. Trong số những người con gái ngồi trước mặt anh, có
công chức nhà nước, có nhân viên công ty nước ngoài, có luật sư, có ký giả, kẻ
thông minh lanh lợi, người mềm mỏng ôn hòa, hoặc ngọt ngào êm dịu, chẳng thiếu kiểu
người gì. Anh cứ đúng hẹn là có mặt, một nửa linh hồn lơ lửng giữa không trung,
mỉm cười ngắm nhìn một nửa còn lại, gật đầu, trò chuyện, rồi tạm biệt... Cuối
cùng, anh lại tự hỏi mình, “Họ là ai vậy?”.
Không biết bắt đầu từ khi
nào, đến bệnh viện nơi anh làm việc cũng bắt đầu dấy lên những lời đồn đại
hoang đường: bác sĩ Kỉ ở khoa Ngoại có vẻ là người đồng tính, nếu không vì đâu
gần ba mươi tuổi đầu, vẫn chẳng thấy cô nàng nào bén mảng tới?
Nghe người khác kể lại,
anh chỉ thấy buồn cười. Anh biết rõ mình chưa từng nghĩ đến chuyện sống độc
thân, có điều chưa thấy ai phù hợp, đúng là thế thật, chưa có một ai.
Có đôi khi anh vô thức
bước ngang qua con đường nhỏ trong khu tập thể giáo viên cũ, chậm rãi ghé chân
qua góc nhỏ, thảm cỏ ấy vẫn hệt như xưa, một lần, anh trông thấy có đứa trẻ con
ngồi vẽ cảnh vật, dáng người gầy gò, chăm chú, tập trung vô cùng. Anh đứng tần
ngần nơi đó hồi lâu, rồi lại quay bước trở về nhà.
Buổi tối hôm ấy, mẹ anh
phát hiện anh ở trong thư phòng rất lâu, lúc bước qua, chỉ thấy anh đang đọc
một cuốn sách đã rất cũ bàu trên giá của mình, bà liếc mắt, trang đang lật giở
hóa ra là bài Giá Cô Thiên.
“... Mộng trung vị tỉ đan
thanh kiến... Nhân gian cửu biệt bất thành bi.”1
Chú
thích:
1 Người
trong mộng mịt mờ hơn tranh vẽ. Ly biệt lâu ngày, nỗi sầu rồi cũng phai nhạt
dần.
Chỉ Di đã hai mươi sáu
tuổi, cô không còn nhìn thấy thế giới này đã đủ chín năm ròng, nếu so sánh với
nhau, cô vẫn quen với cách tính thời gian thứ hai hơn. Tuy không nhìn thấy,
nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng thở than của cha mẹ.
Một dạo, có bà mợ giới
thiệu cho cô “một anh bạn trai”, cô vốn không muốn đi, nhưng vì không muốn bố
mẹ phải buồn lòng, nên cũng cùng mẹ đến dùng bữa cơm với anh ta. Từ đầu đến
cuối, cô nói năng rất thưa nhặt, về nhà rồi, cô nghe mợ nói lại rằng anh chàng
kia tương đối ưng cô, anh ta là giáo viên trung học, cũng coi là người có văn
hóa, ba mươi lăm tuổi, đã ly dị vợ, giờ bên cạnh còn có đứa con gái bảy tuổi.
Mợ cô nói, anh ta không phiền gì việc cô không nhìn thấy, chỉ coi trọng vẻ dịu
dàng, dễ mến của cô, cô cũng chẳng còn nhỏ gì, không gian chọn lựa cũng chẳng
còn rộng lớn, cơ hội trước mắt này đúng là hiếm có vô cùng.
Lúc ấy, cô chẳng nói năng
gì, chỉ có cảm giác là người mẹ trước nay một mực thương yêu cô cũng đang rất
im lìm.
Ba ngày sau, người kia
gọi điện đến nhà cô, Uông Phàm nghe máy, lúc gác điện thoại, bà liền nói với
cô, “Chỉ Di, anh ta hẹn con ra ngoài đấy”.
Chỉ Di cúi mặt không nói,
cô nghe thấy mẹ bảo, “Đi đi con, Chỉ Di, mẹ đã để ý anh chàng đấy giúp con rồi,
mặt mũi coi được, tính khí cũng có vẻ ổn lắm, mà quan trọng nhất, ấn tượng của
anh ta về con rất tốt, chắc là sẽ thành đấy”.
Thế mà cô cứ ngỡ mẹ sẽ từ
chối thay cô.
“Mẹ... Con, con không
muốn đi đâu.” Cô mở lời có phần khó nhọc.
Giọng nói của Uông Phàm
nhuốm chút đắng đót, “Con ngốc ạ, tâm tư của con sao mẹ lại không hiểu chứ, con
đợi được đến bao giờ đây? Nếu con vẫn còn lành lặn thì không nói làm gì, đằng
này mắt mũi con như thế... Nghe lời mẹ đi, mẹ cũng đâu nỡ rời con, nhưng đằng
nào con cũng phải tìm một người để nương tựa cả đời, mẹ cũng biết là cậu này đã
từng kết hôn, đã có con rồi, thế là thiệt thòi cho con lắm...”.
“Con thấy không khỏe lắm,
mẹ ạ, con vào phòng nghỉ đây, mẹ giúp con xin lỗi mợ m