
ột câu, cũng cảm ơn mợ
giúp con luôn.” Cô rờ tay vịn vào chiếc sofa đứng lên, chậm chạp bước vào
phòng. Ngồi xuống bên chiếc bàn kê ở đầu giường, cô còn nghe thấy tiếng thở dài
của mẹ, cô vô thức chạm vào bể cá vàng đặt trên bàn, đầu ngón tay bất cẩn nhúng
cả vào nước bể, lạnh buốt.
Không biết cô đã ngồi như
thế bao lâu, tận đến lúc mẹ gõ cửa phòng, cô mới sực tỉnh, “Chỉ Di, có bạn con
đến này”.
Cô
đã biết là ai rồi. Quả nhiên, chẳng mấy chốc cô đã nghe thấy giọng nói quen
thuộc, “Chỉ Di, xem anh mang đến cho em cái gì này, mấy con cá Đầu Hổ, Mắt Rồng
này khó kiếm ra phết nhé, anh phải nhờ riêng... Ơ kìa, em khóc đấy à?”.
“Đâu
có, mang qua đây cho em đi, có mấy con tất cả, màu gì thế?” Nghe thấy giọng Lưu
Lý Lâm, cô mới thấy lòng nhẹ nhõm đôi phần. Anh ta ngồi xuống chiếc ghế cách cô
không xa, hớn ha hớn hở liệt kê lai lịch của mấy con cá cho cô nghe, khi anh ta
nói đến những chỗ hay ho, dựa vào cảm giác của mình, cô còn tưởng tượng ra được
vẻ mắt mũi sáng ngời của anh ta, dần dà, khóe miệng cô đã hiện nét cười.
Mối
quen biết giữa cô và Lưu Lý Lâm bắt đầu từ một lần anh ta chạy xe trong trường
suýt nữa va phải cô. Lần ấy, tiếng xe phanh kít sát rạt của anh ta làm cô giật
nẩy mình, bể cá thủy tinh trong tay rơi xuống đất vỡ tan tành. Thực ra cô biết
lần ấy cũng không trách anh ta được, tại cô không phát hiện ra xe đang chạy đến
gần, có điều anh ta vẫn xin lỗi lia lịa, mấy hôm sau lại còn đền cho cô cả một
bộ thiết bị nuôi cá cảnh đắt tiền nữa. Vì là bạn của Kỉ Đình, hồi trước cô và
Lưu Lý Lâm cũng có quen biết nhau, ban đầu cũng chỉ vì quan hệ đó mà Lưu Lý Lâm
có phần để ý, chăm sóc cô hơn một chút. Tính cách Chỉ Di và Lưu Lý Lâm khác xa
nhau, ban đầu không có qua lại gì sâu sắc, thân thiết cả. Thế nhưng, dần dà
tiếp xúc nhiều hơn, cô phát hiện ra anh chàng Lưu Lý Lâm thi thoảng vẫn nói
năng văng mạng trước mặt cô để rồi lại liên tục tự trách mình này thực ra là
người rất thú vị, anh ta cũng ngày càng chăm chút cô nhiều hơn.
Ban
đầu, vợ chồng Uông Phàm và Cố Duy Trinh chẳng mấy tán đồng việc qua lại giữa
Chỉ Di và Lưu Lý Lâm, trong mắt họ, Lưu Lý Lâm là dạng lăn lộn lọc lõi trong xã
hội, thượng vàng hạ cám gì cũng quen tuốt tuột, tuy là cũng có chút tiền thật
đấy, nhưng suy cho cùng vẫn là hạng chợ búa, thêm nữa, Chỉ Di trong sáng, anh
ta lại phức tạp, người làm cha làm mẹ cứ lo rằng anh ta không có ý tử tế gì,
chỉ sợ con gái phải chịu thiệt. Nhưng hết năm này qua năm khác, Chỉ Di vẫn chưa
hề có ý định tìm bạn đời, bọn họ bắt đầu phải chấp nhận một sự thực phũ phàng
rằng, bất kể trong lòng họ con gái có quý như vàng như ngọc thế nào, với người
ngoài, cô cũng chỉ là đứa con gái tàn tật của một gia đình dạy học mà thôi,
những nhà điều kiện đầy mình chưa chắc đã muốn đón nhận một người vợ, một cô
con dâu như thế này.
Tâm
sự của Chỉ Di ra sao, làm gì bố mẹ cô không rõ, một, hai năm đầu tiên sau khi
Kỉ Đình quay trở lại, họ vẫn ngỡ rằng con gái mình và anh có thể đến với nhau,
nếu được như vậy thì còn gì bằng. Tuy anh đã từng... nhưng rốt cuộc vẫn là
người Chỉ Di thương mến, hơn nữa anh chắc chắn sẽ đối xử tốt với Chỉ Di. Ai ngờ
nhi nữ có lòng mà kẻ kia chẳng thiết, Kỉ Đình tuy chưa bao giờ từ chối thẳng
thừng, nhưng người bình thường đều nhận ra được, anh chẳng hề có ý gì với Chỉ
Di hết. Vì việc này, tuy trong lòng Uông Phàm thầm mang nỗi ưu phiền, nhưng
chuyện tình cảm của con gái, , bố mẹ biết làm thế nào? Thế nên mấy năm gần đây,
hai vợ chồng họ đều biết rõ với nhau rằng, nếu Chỉ Di được gả cho Lưu Lý Lâm,
có thể coi như cô đã có nơi trao thân gửi phận tốt lành, cứ trông Lưu Lý Lâm
mấy năm nay đối xử tử tế, đàng hoàng với Chỉ Di như thế, bố mẹ còn mong gì hơn
nữa, vậy nên họ cũng lẳng lặng thở phào. Ai ngờ cô gái ngốc nghếch Chỉ Di bụng
dạ thật thà, biết tỏng Lưu Lý Lâm có ý với mình, thế mà trước sau cứ vờ như
chẳng cảm thấy gì. Uông Phàm đã từng bóng gió với con là đừng có bỏ lỡ, thế mà
cô lại bảo, “Mẹ, đừng có ép con”. Hết lần này đến lượt khác, họ chẳng còn hy
vọng gì nhiều, thế nên mới sinh ra chuyện mợ của Chỉ Di giới thiệu đối tượng.
Nghe
những chuyện cười Lưu Lý Lâm kể thao thao bất tuyệt, Chỉ Di trong lòng không
phải không vui thích. Có lúc cô cũng thấy lạ, từ sau khi mắt không nhìn thấy
nữa, tuy ngoài mặt cô tỏ ra bình thản, gắng thích nghi với cuộc sống trong bóng
tối, thế nhưng lần vui cười thoải mái đầu tiên cô có được lại nhờ anh chàng Lưu
Lý Lâm - trước nay bị bố mẹ cô xếp vào loại thành phần bất hảo. Cô đâu có ngốc,
một người con trai mấy năm trời vẫn một lòng chăm sóc, bầu bạn bên một người
con gái như thế, tâm tư thế nào đã quá rõ, rất nhiều lần chỉ có hai người ở bên
nhau, anh cũng đã nói thẳng với cô, "Chỉ Di à, nếu em bằng lòng, anh
nguyện sẽ làm em vui cả đời này".
Cô
thực lòng cảm kích anh ta lắm, ở bên cạnh anh ta, cô mới có được sự thư thái
trọn vẹn, cảm giác ấy, cho dù là lúc ở bên Kỉ Đình, cô cũng chưa từng cảm thấy.
Lúc ở bên Kỉ Đình, cô có cảm giác mình như một cây cỏ vậy, tầm thường, nhỏ
nhoi, nhưng cô lại