
đỏ hoe, bảo là đợt vừa rồi họ hàng có giới
thiệu cho con bé một đối tượng khá lắm, người ta cũng vừa ý với con bé, nhưng
nó cũng chỉ đi gặp một lần, dì Uông Phàm khuyên nó là duyên phận đến thì không
nên bỏ qua, thế mà nó nhất quyết bảo, đời này kiếp này nó không lấy ai hết. Con
bé ngoan ngoãn là vậy, đáng tiếc lại đến nông nỗi này…”
Kỉ Đình không nói, chỉ
cắm cúi ăn tiếp, một lúc sau, vẫn không có cách nào né tránh được ánh mắt âu lo
của mẹ, “Mẹ, cuối cùng là mẹ định nói gì với con?”.
Từ Thục Vân bảo, “Con
trai à, không phải mẹ định can thiệp vào việc của con đâu. Có điều, tuy dì Uông
Phàm của con không nói ra miệng, nhưng tâm tư của em Chỉ Di ra làm sao, mấy
người chúng ta đều rõ quá rồi, con cũng còn trẻ nít gì đâu, mẹ không hiểu nổi,
hai đứa từ tấm bé rõ ràng rất hợp nhau, vì sao lại không thể đến với nhau được
chứ, chẳng lẽ con cứ định phí hoài cả đời này như thế hay sao?...”.
“Mẹ không phải nói nữa
đâu ạ.” Kỉ Đình lạnh lùng ngắt lời bà, lúc này Từ Thục Vân mới đột ngột nhận
ra, vì sao trước nay bà chưa bao giờ cảm thấy đằng sau thái độ ôn tồn, điềm
tĩnh của cậu con trai lại là vẻ lạnh lùng đến vậy. “Chỉ Di có quyền quyết định
tương lai của cô ấy. Còn con, con chỉ có thể nói rằng, việc tình cảm đâu phải
kiểu không phải thế này sẽ là thế kia, đúng là tình cảm giữa con và Chỉ Di
trước nay rất tốt, chính vì thế mà con càng không thể làm tổn thương cô ấy. Con
đã lớn bằng ngần này rồi, cũng có suy nghĩ tính toán riêng, mẹ không phải bận
tâm đâu ạ.”
“Làm sao mẹ lại không bận
tâm cho được, mẹ có mỗi con là con trai thế này...” Từ Thục Vân lắc đầu.
Kỉ Bồi Văn vỗ vỗ vào tay
vợ, “Ăn cơm thôi nào, đời cua cua máy, đời cáy cáy đào, anh cũng tin là tự Kỉ
Đình biết mình đang làm gì”.
Lúc này, Từ Thục Vân mới
chịu thôi.
Kỉ Đình mỉm cười gắp thức
ăn cho mẹ, rồi lại cúi đầu ăn cơm tiếp, miếng ăn nhạt nhẽo tựa nhai rơm. Việc
mẹ bảo thực ra anh cũng đã nghe Lưu Lý Lâm kể lại, anh không nói với mẹ thôi,
chứ dạo gần đây, Chỉ Di thi thoảng lại tìm gặp anh, số lần gọi điện thoại cho
anh cũng bắt đầu nhiều lên. Mấy hôm trước, anh vừa mới hết giờ làm đã nhận được
ngay điện thoại của cô, cô bảo muốn đi đến tiệm thẩm mỹ để gội đầu, thế nhưng
quãng đường từ nhà cô đến tiệm thẩm mỹ lại đang sửa sang, một mình cô không đi
nổi, bố mẹ cô lại bận bịu không có thời gian, nên cô hỏi anh có rảnh không,
muốn phiền anh đưa cô đi.
Lúc đầu Kỉ Đình cũng hơi
băn khoăn, nhưng nghĩ đến mắt mũi cô như thế, đúng là cần người chăm chút thật,
với lại cô đã gọi điện cho anh, thôi thì coi như anh em hàng xóm láng giềng
quan tâm đến nhau, không tiện từ chối, vậy nên anh cũng đưa cô đi.
Không ngờ việc sửa sang
đầu tóc của con gái lại mất thời gian đến vậy, nào là gội đầu, bôi thuốc hấp
dưỡng, cuối cùng lại còn phải cắt tỉa chỉnh sửa, anh phải ngồi đợi hơn hai
tiếng đồng hồ, cũng may anh vốn là người kiên trì nhẫn nại. Mọi thứ xong xuôi
cả rồi, anh đến bên cạnh Chỉ Di, hỏi, “Chỉ Di, đã xong chưa em, anh đưa em về
nhà nhé?”.
Chỉ Di vẫn ngồi trước
gương, cô quay đầu về phía Kỉ Đình, cười khẽ khàng, “Đẹp không anh?”.
Anh sững người một hồi
mới nhận ra Chỉ Di đang hỏi về mái tóc của cô. Tóc của Chỉ Di trước nay luôn
rất đẹp, lúc nào cũng được cô nâng niu chăm chút, đến nhuộm cũng không nhuộm
bao giờ, mái tóc đen óng ả cứ tự nhiên rủ xuống sau vai, tôn lên gương mặt mộc
mạc thanh tú của cô, toát lên vẻ thuần khiết lay động lòng người.
“Đẹp lắm”, anh đáp. Bất
giác nhìn thấy trong tấm gương trước mặt vẻ thất vọng vụt qua của cô, anh biết
đây không phải là câu trả lời cô mong đợi, trong lòng cũng thoảng chút buồn,
nhưng anh không muốn cô phải ảo tưởng, dù chỉ là chút ít, vì như vậy chỉ khiến
cô bị tổn thương mà thôi.
Chỉ Di cúi đầu, máu tóc
cũng rủ xuống, che khuất nửa gương, giọng cô lí nhí, “Anh không thích rồi”.
“Không phải, anh thấy đẹp
thật mà, có điều anh là dân ngoại đạo, nên cũng chẳng biết phải miêu tả thế nào
cho phải”, anh cười đáp.
“Thật à?” Lúc này vẻ buồn
rầu của cô mới nhạt bớt, khóe miệng hiện nét cười, “Anh nói xem, em mà cắt tóc
ngắn thì trông có dễ coi không?”.
“Ừm... Chắc cũng đẹp đấy,
nhưng mà như bây giờ cũng được lắm rồi”, Kỉ Đình nói qua quýt cho xong. “Chỉ
Di, mình về đi em.”
Cô không nói gì thêm nữa,
ngoan ngoãn để anh đưa về nhà.
Những chuyện như thế sau
đấy cũng xảy ra thêm vài lần, có điều phần lớn thời gian Kỉ Đình đều lấy cớ là
ở khoa có việc, sau đó gọi điện nhờ Lưu Lý Lâm giúp, thực ra Lưu Lý Lâm đâu
phải dạng phổi bò vô tâm vô tính, những khúc mắc bên trong anh ta đều biết
tỏng, có điều cứ để đó không nói năng chi.
Ban đầu Kỉ Đình nghĩ
bụng, chỉ cần anh điềm tĩnh như không mà ứng xử, dần dà Chỉ Di sẽ hiểu ra, mọi
thứ sẽ lần lữa trôi qua, không ngờ trong bữa cơm mẹ anh lại nhắc đến chuyện
này, anh không nén nổi một tiếng than thầm.
Tối hôm sau, anh phải
trực đêm, lúc đi xem xét tình hình, đi ngang qua một phòng mới phát hiện thấy
một bệnh nhân thủng dạ dày đã nhấn đèn gọi rất lâu rồi mà vẫn không có y tá hay
bác sĩ trực nào đến cả, anh hỏi han