
lại, cố nghĩ một hồi, chắc chắn mình bỏ quên ở nơi nào đó – trước nay anh vẫn
là người cẩn thận, huống hồ món đồ lại quan trọng nhường này, thế là anh tiếp
tục cắm đầu vào lục lọi tìm tòi, lật tung tất cả những nơi có thể thấy nó.
Cùng
với tiếng mở khóa khẽ vang lên, đèn phòng anh đột nhiên bật sáng, việc ấy khiến
người đang quen với bóng tối là anh nhất thời không thích ứng kịp, phải che hờ
mắt, giữa màn ánh sáng chói mắt ấy, anh trông thấy mẹ anh đang vận đồ ngủ đứng
ngay ở cửa phòng, ngay phía sau là bố anh.
“Khuya
khoắt thế này rồi, còn tìm gì thế con?”Cái lạnh se sắt buổi tinh mơ làm Từ Thục
Vân khẽ ho vài tiếng, bà bóp trán khẽ giọng hỏi cậu quý tử.
“Con
làm bố mẹ thức giấc ạ? Con xin lỗi, bố, mẹ, có một tập hồ sơ bệnh nhân tự nhiên
con không tìm thấy đâu cả, con sẽ để ý nhẹ tay một chút, bố mẹ vào ngủ đi ạ.”
Nói
rồi anh lại tiếp tục việc đang làm dở, mấy giây sau, anh phát hiện bố mẹ vẫn
lẳng lặng đứng ở cửa nhìn anh, không hề có ý định rời bước.
Anh
cúi đầu nghĩ ngợi một lúc, đến lúc ngẩng lên, gặp ngay ánh mắt của hai vị thân
sinh, không ai nói năng gì, thứ im lặng kiểu ai nấy đều hiểu rõ nhưng không
chịu nói ra lời.
Cuối
cùng, chính Từ Thục Vân phá vỡ không khí ngột ngạt ấy, “Kỉ Đình, con tìm thứ
này phải không?”.Bà rút từ túi áo ngủ ra một tấm vé máy bay, vẻ mệt mỏi vô
cùng.
Kỉ
Đình nãy giờ cúi người lục lọi ngăn kéo, chầm chậm đứng thẳng lên, nhìn vào hai
vị thân sinh đang đứng ở cửa với ánh mắt thật lạ lẫm, một lúc sau, anh mỉm
cười, tiến lên mấy bước, “Hóa ra là ở đây, mẹ, mẹ đưa giúp con với”.
Từ
Thục Vân nhìn con trai, rồi chậm rãi lắc đầu, “Con định làm gì mới được? Đi tìm
nó ư? Con chờ đợi nó bao nhiêu năm nay còn chưa đủ hay sao? Còn định làm bao
nhiêu trò ngu dại nữa? Điên rồ quá, Kỉ Đình ơi, con tỉnh lại đi được không?”.
Vì
đâu ai cũng nhận ra anh đang chờ đợi cô kia chứ, anh đã từng ngỡ rằng khả năng
diễn kịch của mình rất khá. Kỉ Đình hơi ngẩng đầu lên, gắng ép mình hít thở đều
đặn, sau đó khẽ khàng nói, “Con lớn bằng ngần này rồi, con tự biết mình nên làm
gì, bố, mẹ, bố mẹ đừng để ý chuyện của con, trả vé máy bay lại cho con rồi hai
người đi nghỉ đi, được không ạ?”.
“Mẹ
sẽ không trả lại cho con, mẹ chỉ có một mình con thôi, mẹ không muốn con vì nó
mà lận đận cả đời này, Chỉ An là cái thứ người gì kia chứ? Nó từ nhỏ đã hoang
dại quen thói, ai mà kiềm thúc được nó? Con hay sao? Nó cũng chỉ đùa cợt với
con một bận cho vui thôi, xong rồi là quên bẵng, trong mắt nó con chẳng là cái
gì hết. Đừng ngu ngốc thế nữa, con trai ơi, nghe lời mẹ đi, quay trở lại đi,
đừng có đi tìm nó nữa, đừng đợi chờ nó nữa, sống yên ổn không được hay sao?” Mắt
Từ Thục Vân đã bắt đầu ngân ngấn nước.
“Con
không hiểu nổi, tại sao ai cũng muốn ra quyết định thay con thế, ai cũng nói là
vì muốn tốt cho con, lẽ nào mọi người còn hiểu là con cần gì hơn chính con hay
sao?”
“Con
thì rõ lắm đấy! Con bị nó làm cho mê muội chẳng biết gì nữa rồi, một đứa con
gái tốt như Chỉ Di, vì con mà ra nông nỗi này, con cũng chẳng thèm ngó ngàng
tới. Cứ cho là bố mẹ ngày nào cũng ở bên cạnh con, khiến con chẳng mảy may thấy
vui vẻ chút nào, nhưng lẽ nào thế gian này ngoại trừ Cố Chỉ An ra, không còn
người nào khác đáng cho con để ý đến hay sao?”
“Con
đã phải để ý quá nhiều thứ rồi mẹ ạ. Con đã từng hy vọng mỗi người đều hài
lòng, con không muốn làm tổn thương bất kỳ ai, nhưng kết quả thế nào đây? Kết
quả là chẳng ai vui vẻ hết, ai cũng cảm thấy mình bị tổn thương. Còn con! Có ai
từng nghĩ cho con đây? Con cần một cuộc sống ra sao, con muốn ở bên cạnh ai? Con
chịu đựng cái cuộc sống kiểu tiêu bản thế này đủ rồi. Không sai, mọi người đều
nhận ra rồi đấy, con điên rồi, con chỉ muốn có Cố Chỉ An thôi, bất kể trong
lòng cô ấy có con hay không, con cũng cam tâm tình nguyện. Như thế này con còn
thấy mình là người bằng xương bằng thịt, thế nên con bằng lòng!”
Kỉ
Bồi Văn và Từ Thục Vân bị cậu con trai làm cho kinh ngạc sững sờ, đến Kỉ Đình
cũng không thể tưởng tượng rằng mình lại ăn nói như thế, nhưng tất cả những lời
ấy thốt ra khỏi miệng anh thật tự nhiên, tựa hồ chúng đã lấn cấn trong lòng anh
lâu lắm rồi, hết lần này đến lần khác, anh cứ cố đè nén chúng xuống. Giờ đây,
cuối cùng cũng nói ra được, tự anh cũng cảm thấy mình điên, mà điên cũng được,
bao nhiêu năm qua, anh chưa từng thấy thoải mái như giờ phút này.
Anh
nhìn bà mẹ nước mắt nhòe nhoẹt, trong lòng xót xa nhưng bình tĩnh, “Con xin lỗi
mẹ, để mẹ phải thế này con cũng buồn lắm, nhưng mỗi lời con nói ra đều là thật
lòng, con xin mẹ một lần nữa, mẹ trả vé máy bay lại cho con!”. Anh từ tốn giơ
tay ra trước mặt mẹ.
Từ
Thục Vân lại lắc đầu, nắm chặt lấy tay chồng ở phía sau, cứ như thể bám víu lấy
chỗ dựa cuối cùng, “Không được, con là con trai của mẹ, mẹ không thể để con vì
đứa con gái ấy mà sai lầm hết lần này tới lần khác, nó có yêu con đâu, con mà
đi thì chỉ bị tổn thương thôi...”. Nói đoạn, bà thả tay chồng ra, rồi xé nát tờ
vé máy bay ngay trước mặt Kỉ Đình.
Bà
cứ nghĩ Kỉ Đình sẽ cuống cả lên, thế