
nhưng không phải, anh lạnh lùng nhìn bà xé
nát rồi vò chiếc vé lại, vẻ kích động khi nãy tuyệt nhiên không còn nữa, anh
bình thản nói, “Thực ra mấy người chúng ta đều biết, một khi con đã muốn đi,
không phải mẹ xé vé máy bay của con là có thể giữ con lại, mẹ, con xin mẹ trả
lại vé cho con, là vì muốn để cho mấy người chúng ta còn có đường lùi, con hy
vọng là khi yêu cô ấy, con vẫn có thể yêu thương cả mọi người, rốt cuộc chúng
ta vẫn là người một nhà, việc gì mẹ phải ép con đến đường cùng như thế này?”.
“Kỉ
Đình! Con ăn nói kiểu gì thế? Đây là thái độ nói chuyện với bố mẹ hay sao?” Kỉ
Bồi Văn nãy giờ lặng im cuối cùng không nén nổi tức giận phải mở lời, “Cố Chỉ
An là cái gì chứ? Nó cho con được cái gì mà xui khiến con đến bố mẹ rứt ruột đẻ
ra cũng không thèm đếm xỉa?”.
“Con
chưa từng nghĩ là không đếm xỉa gì đến bố mẹ, là hai người ép con lựa chọn, thế
nên con đành phải lựa chọn thôi.”
Kỉ
Bồi Văn giận quá phá lên cười, “Đây là thằng con ngoan ngoãn của tôi đây sao? Vì
con bé đấy mà vứt bỏ tất cả ư? Chỉ An có ghê gớm hơn thế, chẳng qua cũng chỉ là
một đứa con gái, đời còn dài lắm, con muốn con gái thế nào chẳng được, huống hồ
nó lại không hợp với con, lý trí của con đi đâu mất rồi?”.
Kỉ
Đình cũng bật cười, “Lý trí ư?Bố ạ, con đâu phải là bố. Bố có hẳn cái lý trí
đáng lấy làm tự hào, có thể quên bẵng người mình từng yêu để bình thản sống hết
kiếp này, ngay đến cả việc bà ta một thân một mình chết nơi đất khách quê người
bố cũng có thèm ngó ngàng chút nào đâu, cũng được, có lẽ là giây phút cuối cùng
ấy, bố cũng chẳng còn quan trọng gì với bà ta nữa. Con chỉ muốn hỏi một câu
thôi, cả đời này, bố đã thực sự làm việc gì bố muốn làm, đã từng yêu người bố
muốn yêu bao giờ chưa, bố đã từng thấy vui vẻ bao giờ chưa? Nếu lý trí khiến
con sống cả đời này giống bố, thế thì con cần lý trí làm gì chứ?”.
Kỉ
Bồi Văn mặt mũi thoắt trắng bợt, toàn thân run rẩy dữ dội, không biết là vì
kiềm chế cơn giận hay thứ cảm xúc nào khác, tay ông run run chỉ ra phía cửa
chính, hồi lâu mới nói thành lời, “Một là quên hẳn nó đi, sống cho tử tế, còn
nếu không, cút xéo! Tao coi như không có con trai, khuất mắt trông coi là
xong!”.
“Anh
nói linh tinh cái gì thế?” Từ Thục Vân giữ chặt lấy tay chồng, “Anh không cần
con trai, nhưng em cần, chúng ta có mỗi một mụn con này thôi”.
Kỉ
Bồi Văn mặc kệ vợ nước mắt ngắn dài, vẫn trừng trừng nhìn Kỉ Đình như cũ, “Tao
chưa nói hai lời bao giờ cả”.
Kỉ
Đình gật đầu, quay người nhấc chiếc lọ Quân Dao cổ nhỏ trên giá bày đồ cổ bên
cạnh, từ tốn đặt ngay ngắn trước mặt, sau đó thẳng tay gạt xuống nền nhà.
Món
đồ sứ vỡ tan tành, giữa thời khắc sáng sớm tinh mơ bốn bề lặng phắc này, âm
thanh ấy đủ để người ta phải rụng rời hồn phách. Giữa bầu im ắng đáng sợ sau
tiếng vỡ váng trời ấy, anh xoay người lại nhấc chỗ hành lý đã chuẩn bị xong xuôi
từ trước đó.
“Con
xin lỗi bố mẹ.”
Căn
nhà của Kỉ Đình ở bên ngoài đã bị cho thuê từ hai năm trước, vừa mới bỏ đi khỏi
nhà bố mẹ, giữa lúc bối rối, anh cũng không tiện chấm dứt hợp đồng với chủ cho
thuê ngay, nên mấy ngày gần đây, anh đều ở trong khách sạn ngay gần bệnh viện. Ắt
hẳn đã bị cậu con trai làm cho đau lòng quá đỗi, tận đến trước lúc anh lên máy
bay tới thành phố G, bố mẹ vẫn chưa mảy may gọi điện cho anh lấy một lần, tất
thảy những gì xảy ra lúc tờ mờ sáng hôm ấy, cũng giống hệt như chiếc lọ cổ hẹp
màu xanh chạm khắc tinh xảo, đã vụn vỡ dưới gót chân anh, anh giẫm lên đống
mảnh vụn ấy bước đi, đau đấy, nhưng không hề muốn quay đầu lại.
Ngày
thứ hai kể từ khi anh đặt chân đến thành phố G cũng là ngày cuối cùng triển lãm
tranh của Chỉ An mở cửa, ở trung tâm nghệ thuật trung ương Lục Địa, anh trông
thấy thật nhiều tranh vẽ và thật nhiều người, chỉ không thấy cô đâu cả. Có lẽ
cô cũng đã từng ghé qua đây, dừng lại đôi chút giữa bao nhiêu người cùng bao
ánh đèn loa lóa vây bọc, ánh mắt anh dõi theo cũng chẳng thể bắt được bóng dáng
cô, anh chỉ đành đứng lặng hồi lâu trước bức họa của cô, tấm nào anh cũng ngắm
nghía thiết tha, anh tưởng tượng xem chúng được sinh ra như thế nào dưới bàn
tay cô, hoặc giả ngón tay cô đã từng ve vuốt chúng thế nào, ánh mắt cô đã ngừng
lại trên mỗi bức tranh thế nào, cứ thế, mỗi bức tranh trước mắt anh đều có một
sinh mệnh riêng.
Tranh
của cô giống hệt như chính cô vậy, đằng sau vẻ rực rỡ chói ngời ẩn giấu cái
lạnh lẽo cùng nỗi thắc thỏm không yên. Anh gắng sức nắm bắt từng chút tâm tư
nhỏ bé của cô thông qua những bức tranh ấy, từ một cô gái trẻ măng một thân một
mình phiêu bạt xa nhà đến một nữ họa sĩ sơn dầu danh tiếng thoắt nổi như cồn,
mỗi bước đi, cô đã trải qua ra sao, sướng vui hạnh phúc hay vẫn cô độc, liệu cô
đã tìm thấy một hòn đảo để yên tâm ngơi nghỉ hay chưa?... Một nhân viên phòng
triển lãm nhã nhặn bước tới bên anh, lịch sự nhắc anh đã đến giờ bắt buộc đóng
cửa, anh quay người, mới ngỡ ngàng nhận ra trong phòng triển lãm mênh mông mà
vắng vẻ ấy, chỉ còn trơ lại mỗi mình anh. Anh cười cười với người nhân viên
kia, vẻ xin lỗi, rồi bước ra ngoài, trên