
tác phẩm quá nổi bật, chỉ là
những bức bình thường, không thu hút được nhiều sự chú ý, đối với hết thảy tác
phẩm của các họa sĩ còn lại, Kỉ Đình đều chẳng hứng thú là mấy, thế là cả buổi
sáng trôi đi trong nỗi thấp thỏm thất vọng. Buổi trưa chỉ nghỉ bốn mươi lăm
phút, hãng đấu giá chuẩn bị cho khách mời chút tiệc trà giản dị, gọn nhẹ, Kỉ
Đình thấy không ít người quanh anh chỉ dùng chút nước mát, ăn uống qua loa,
những nhân vật bình thường vẫn đình đám trong mọi lĩnh vực ấy, lúc này đây lại
nhẫn nại hiếm thấy, cứ như thể những đứa trẻ đợi chờ từng món đồ chơi mình mê
thích vậy.
Mấy
năm gần đây, tiếng tăm của Chỉ An dần nổi lên như cồn, nhưng nói cho cùng, cô
vẫn chỉ là một cô gái trẻ, vậy nên Kỉ Đình biết rằng, chắc chắn những tác phẩm
của cô không thể là tiết mục cuối cùng của nhà cái được. Ca đấu giá buổi chiều
bắt đầu chưa được bao lâu, Kỉ Đình đã nghe thấy người chủ trì đấu giá trên bục
nói với khán giả ở dưới, “Thưa quý ông, quý bà, tiếp theo đây sẽ là ba tác phẩm
của nữ họa sĩ trẻ tuổi nổi lên vài năm gần đây trong giới sơn dầu toàn quốc -
Cố Chỉ An, tác phẩm của quý cô Cố Chỉ An cách đây không lâu đã từng được bán
với giá rất cao tại buổi bán đấu giá quy mô lớn của hãng Christie Hồng Kông. Phong
cách và giá trị nghệ thuật của tác phẩm này đã được giới truyền thông chuyên về
nghệ thuật trong nước quảng bá rộng rãi, ba bức tranh sơn dầu hôm nay của cô
cũng là những tác phẩm mà Cố Chỉ An rất ưa thích và tự mình chọn ra, có thể coi
là những tác phẩm xuất sắc, trước khi bước vào phần trả giá, cho phép tôi được
thêm vào một chút ngoài lề, tôi nghĩ quý vị cũng sẽ thể tất, bởi hôm nay chúng
tôi rất vinh dự mời cô Cố Chỉ An tới dự buổi bán đấu giá này, xin mời cô Cố Chỉ
An...”.
Kỉ
Đình nghe thấy tiếng rì rầm trao đổi mỗi lúc càng thêm ồn ào bên tai, thế nhưng
những thứ ấy có dính dáng gì đến anh đâu? Anh chỉ muốn nhìn thấy cô thôi.
Lúc
cô bước ra từ phía sau cánh gà, tiếng ù ù náo động trong tâm trí Kỉ Đình đã át
hết những câu chuyện trò bàn tán đột nhiên rầm rĩ bên anh, anh cúi đầu, nhìn
thấy những ngón tay mình vịn quá chặt vào tay ghế đến nỗi trắng bợt cả ra.
Cô
vẫn mang dáng vẻ ấy, cao ngạo, bất cần, đứng giữa bục muôn mắt nhìn vào, hơi
nhếch miệng cười, hệt như đứng ở ngay bãi cỏ đằng sau nhà mình vậy. Khoảng thời
gian vài năm đã xóa đi vẻ bỡ ngỡ và nổi loạn trong mắt cô, tuy nét điên cuồng
vẫn như xưa, nhưng cũng điềm đạm hơn nhiều. Cô đứng đó, hệt như một bức tranh,
chẳng trách ban tổ chức lại nghĩ ra chiêu này, đúng là sự xuất hiện của cô đã
thu hút con mắt của hầu hết những người có mặt.
Thời
gian của buổi đấu giá được sắp xếp tương đối chặt chẽ, người chủ trì cũng không
dài dòng nhiều lời, giới thiệu sơ qua vài câu là chuyển sang trò chuyện trực
tiếp với Chỉ An, “Tiểu thư Cố Chỉ An, chúng tôi rất muốn biết, là một họa sĩ
sơn dầu trẻ tuổi xuất sắc trong nước, cô nghĩ sức hút chủ yếu để tác phẩm của
mình lọt vào mắt xanh của các vị nhân sĩ trong và ngoài nước nằm ở đâu?”.
Cố
Chỉ An hơi nheo mắt nhìn người chủ trì, cười rạng rỡ, “Rất đơn giản, trong số
các cây cọ nữ của giới hội họa trong nước, những người xinh đẹp hơn tôi thì vẽ
không bằng tôi, những người vẽ hơn tôi thì lại không xinh đẹp bằng tôi, chỉ thế
thôi”.
Cả
hội trường rộ lên tiếng cười, người chủ trì đấu giá trẻ tuổi cũng không nhịn
được cười, “Cố tiểu thư quả là cá tính đúng như những lời truyền tụng, vậy thì
đối với ba tác phẩm đưa ra đấu giá hôm nay, cô đánh giá ra sao?”.
Với
câu hỏi này thì cô nghĩ ngợi một hồi, “Trong ba bức tranh này, tôi cho là có
bức kỹ xảo tương đối thành thục, có bức thì bản thân tôi lại ưa thích hơn cả”.
“Vậy
thì, cô có thể tiết lộ một chút về bức mà cô ưa thích hơn cả được chứ?”
Chỉ
An điềm tĩnh nhún vai, “Tôi nghĩ bây giờ câu này nào có quan trọng gì”.
“Thôi
được, trước hết, mời quý vị chiêm ngưỡng bức sơn dầu Ngày xuân theo
phong cách lập thể của tiểu thư Cố Chỉ An, giá khởi điểm là tám vạn nhân dân
tệ, mỗi lần trả giá là năm nghìn nhân dân tệ, bắt đầu đặt giá...”
Kỉ
Đình nhồi ở dưới, lặng lẽ quan sát các bảng trả giá cứ nhấp nhô lên xuống, khóe
miệng Chỉ An vẫn thấp thoáng nét nửa cười nửa không. Anh biết thừa rằng việc
mời Chỉ An đến đây chẳng qua là mánh lới của nhà tổ chức, thế nhưng cái mánh
lới này quả thật quá khôn ngoan. Trong lần bán đấu giá này có rất nhiều họa sĩ
tên tuổi có tác phẩm giá trị hơn hẳn của Chỉ An, thế nhưng những người mua
tranh góp mặt ở đây đa phần là đàn ông, có bao nhiêu người đã vô thức giơ biển
trả giá trước nụ cười thấp thoáng như không này của cô? Bức tranh đầu tiên đã
được tuyên bố bán với giá cuối cùng là ba trăm bốn mươi nghìn tệ. Trong giới
sưu tầm tranh, các tác phẩm sơn dầu trong nước vốn không mấy được ưa thích,
chân ướt chân ráo có chút tăm tiếng như Chỉ An, dù đang độ nổi như cồn chăng
nữa, mỗi xăng-ti-mét vuông tranh bất quá cũng chỉ dao động trong khoảng trên
dưới một vạn tệ mà thôi, tác phẩm có kích thước khoảng 30x18 xăng-ti-mét nhưNgày xuân này được
bán ra với mức giá ấy, thự