
nền đá cẩm thạch bóng loáng soi rõ
hình người, anh nghe thấy tiếng chân của chính mình cứ vang vang phía sau.
Buổi
tối là bữa thù tạc mà Mạc Úc Hoa dành riêng tiếp anh. Trong mấy năm kể từ khi
rời khỏi bệnh viện thuộc Đại học G, trong số bạn bè đồng nghiệp cũ, anh chỉ còn
giữ liên lạc với một mình cô, số lần gặp gỡ của hai người tuy không nhiều, bất
quá cũng chỉ là người này đến thành phố người kia công tác, rảnh chút thời gian
thì ăn với nhau bữa cơm, bình thường cũng chẳng mấy khi gọi điện, đa phần cũng
chỉ là tham khảo hoặc trao đổi ý kiến xung quanh các vấn đề chuyên môn, nhưng
có lúc họ cũng hỏi han tình hình gần đây của nhau. Vậy nên anh cũng biết, Mạc
Úc Hoa đến bây giờ vẫn cô đơn lẻ bóng.Ngồi với nhau đươc một lúc, anh nhìn cô
rồi chẳng nén nổi thở than, “Tớ vẫn nhớ cậu bằng tuổi tớ, suy cho cùng cậu cũng
là thân gái, đã đến lúc phải tính cho bản thân mình rồi đấy, đừng có làm mình
lỡ dở”.
Mạc
Úc Hoa chỉ cười, “Cái điều ấy cũng áp dụng được với cậu đấy”.
Kỉ
Đình tự mình mai mỉa, “Phải rồi, suýt chút nữa tớ quên bẵng là mình cũng chẳng
khá khẩm gì hơn, làm gì có tư cách nói cậu”.
Mạc
Úc Hoa lắc đầu, “Không phải thế, tớ với cậu khác nhau, ít nhất cậu còn có kỉ
niệm... Mà thôi, đừng nói chuyện này nữa, trông dáng vẻ của cậu, chắc hôm nay
thất vọng ra về chứ gì”.Thấy Kỉ Đình không đáp, cô cúi xuống, lôi từ trong túi
ra một thứ, rồi im lìm đưa ra trước mặt anh.
Anh
cầm lên, mở ra xem, hóa ra là tấm giấy mời dự một cuộc đấu giá được in rất tinh
xảo, bên trên có ghi “Buổi bán đấu giá các tác phẩm sơn dầu đương đại chọn lọc
của Vinh Ngọc Trai”, thời gian là ba ngày sau, ở ngay chỗ dễ thấy trên giấy mời
là một hàng dài họ tên các họa sĩ, trong đó không thiếu những nhân vật được xếp
vào hàng đại sư đã có tiếng tăm lâu năm, ngoài ra còn có cả những họa sĩ trẻ
tuổi mới nổi danh vài năm gần đây, ba chữ Cố Chỉ An vừa hay cũng xuất hiện
trong đó. Kèm theo giấy mời, ngoài thẻ trả giá, còn có các loại giấy tờ tài liệu
đấu giá rất tường tận như Những điều
cần biết khi đấu giá,Danh mục đấu giá,
được đóng thành một cuốn dày cộp.
Kỉ
Đình nhìn Mạc Úc Hoa với vẻ ngạc nhiên, Úc Hoa nói, “Cho dù cô ấy không đến
triển lãm tranh hôm nay, trong cuộc bán đấu giá ba ngày nữa cậu nhất định gặp
được cô ấy, nghe nói đây chính là buổi bán đấu giá tranh sơn dầu lớn nhất hằng
năm, cô ấy rất cừ, mà vận may của cậu cũng rất lớn.”
“Cái
này... có thể nói cho tớ biết ở đâu ra được không?” Anh nghi hoặc không phải
không có nguyên cớ, tác phẩm nghệ thuật bấy nay vốn là thứ đồ chơi của người
lắm tiền nhiều của, đặc biệt là buổi bán đấu giá quy cách nghiêm ngặt thế này,
những người tham gia đấu giá chắc chắn đã phải trải qua khâu đăng ký và kiểm
tra tư cách rất nghiêm ngặt, người có thể nhận được thư mời kèm theo thẻ trả
giá như thế này, ắt hẳn không phải cự phú cũng là quý nhân, tuyệt nhiên không
thể đến tay những người xoàng xĩnh như họ.
Mạc
Úc Hoa cười cười, “Yên chí đi, tớ nhờ chồng của một người bạn thân lấy về đấy,
hy vọng có thể giúp được cho cậu”.
Mạc
Úc Hoa vốn không phải kiểu lập dị khác người, thêm nữa món đồ này cũng vô cùng
quan trọng với anh, vậy nên Kỉ Đình không khách sáo nữa, ngoài cảm ơn ra, anh
chẳng biết nói gì khác.
“Đừng có cảm ơn, tớ ghét nhất là nợ nần người khác, như
thế này cũng tốt, cuối cùng tớ cũng trả sòng phẳng được rồi.” Địa
điểm tổ chức buổi bán đấu giá là phòng đại tiệc ở tầng hai của khách sạn Lệ
Cảnh nổi tiếng thành phố G, lúc Kỉ Đình đến nơi, vẫn còn một lúc nữa mới đến
thời điểm chính thức khai mạc buổi lễ, nhưng trong phòng đấu giá đã có không ít
người ngồi đâu ra đấy, trong số các khách mời bước qua dạo lại, có không ít
những gương mặt đã quen thuộc quá đỗi trên truyền hình. Thoạt đầu, Kỉ Đình cứ
ngỡ cái chốn bán đấu giá nhan nhản những người có tiếng tăm này chỉ là chỗ phô
trương tiền tài danh lợi mà thôi, không ngờ đa phần khách mời có mặt đều khá im
lìm dè dặt, cho dù đã ngồi vào chỗ rồi cũng chỉ khẽ khàng trao đổi với người
quen bên cạnh ý kiến này nọ về những bức tranh vừa ý với mình. Tất nhiên, qua
ba ngày trưng bày trước đó, cuộc bán đấu giá lần này đã đạt được mục đích thu
hút sự chú ý của các khách hàng lớn, không ít người trong số đó đến đây có chủ
đích hẳn hoi.
Nhân
viên hãng đấu giá đón tiếp các vị khách có mang vé mời rất lịch sự, dưới sự
hướng dẫn của họ, Kỉ Đình chọn ngồi xuống một chỗ tương đối chính giữa, thời
gian chờ đợi cũng không đến nỗi quá dài. Tiếng chuông báo khẽ vang lên, cuộc
đấu giá chính thức bắt đầu, căn phòng đang râm ran tiếng ồn phút chốc đã lặng
im hẳn, người chủ trì buổi lễ của hãng đấu giá trước nhất giới thiệu sơ qua về
các tác phẩm có mặt trong buổi bán đấu giá lần này, đồng thời giới thiệu với
những người tham dự một số tác giả có tiếng, Kỉ Đình trông thấy các vị họa sĩ
dáng vẻ điềm đạm cao quý đứng dậy, khẽ cúi người cảm ơn mà không nén nổi cảm
giác thất vọng mỗi lúc một dầy thêm, trong số đó không hề có Chỉ An.
Thường
thì phần đầu của buổi đấu giá chưa xuất hiện những