
tình hình cẩn thận, rồi quay trở lại phòng
trực, chỉ thấy hai cô y tá với cậu Trương – bác sĩ trực tối hôm ấy đang chụm
đầu thành một đám với nhau, không rõ đang nghiên cứu món gì chăm chú hào hứng
lắm, tận đến lúc anh gõ cửa một hồi, ba người kia mới giật mình.
“Bác sĩ Kỉ Đình...” Tiểu
Trương mới vào bệnh viện hơn một năm nay, được phân về khoa của Kỉ Đình, biểu
hiện của cậu ta trước nay rất ổn, có điều với bác sĩ trưởng khoa ngoại Kỉ Đình
- người vốn rất ôn tồn, trầm lặng, cậu ta vẫn luôn giữ vẻ dè chừng. Kỉ Đình không
phải một người khắt khe gì, ngược lại, anh ăn nói rất dễ nghe, nghiệp vụ lại
tinh thông, đối với những bác sĩ trẻ mới chân ướt chân ráo về đây, anh trước
nay chưa hề lên mặt dạy dỗ, kể cả họ có mắc sai sót, anh cũng chỉ kiên trì uốn
nắn, không hề chê trách phũ phàng, có điều, ai nấy đều biết, anh tuy ôn tồn,
hòa nhã, nhưng đằng sau thái độ lịch thiệp ấy lại là vẻ xa cách lạnh lùng,
khiến người ta rất khó lại gần, thêm nữa, về mặt công việc, anh luôn nghiêm
ngặt, yêu cầu rất cao. Vậy nên, lúc Kỉ Đình nói nhỏ nhẹ một câu, “Tôi nghĩ các
bạn nên đi xem tại sao giường 37 bấm đèn gọi lâu thế, rốt cuộc là có vấn đề
gì”, Tiểu Trương và hai cô y tá kia đều xấu hổ đỏ bừng mặt, một cô lật đật theo
Tiểu Trương rời gót ngay, còn một cô tay cầm cuốn tạp chí, chẳng bỏ ra, cũng
không hẳn giấu đi, chỉ ngượng nghịu đứng nguyên tại chỗ.
Kỉ Đình bước lại gần,
“Cái gì hay ho thế, làm cho mấy bạn quên bẵng cả việc chính là trực ban?”.
Trên mặt anh đúng là có
nét cười cười thật, thế mà cô y tá kia cứ cuống quýt cả lên, thế là anh quả
quyết giằng khẽ cuốn tạp chí, lật bừa vài trang, sau đó hơi chau mày trả cuốn
tạp chí về cho cô y tá, “Cũng hay đấy, có điều trên tạo chí suy cho cùng vẫn
chỉ toàn chuyện của thiên hạ thôi, vì cái này mà làm lỡ công việc bình thường,
ảnh hưởng đến người khác là không nên đâu”.
Cô y tá vội vã gật đầu
lia lịa, “Em biết rồi ạ, lần sau em sẽ chú ý”.
Kỉ Đình chỉ cười cười,
rồi bước ra khỏi phòng trực ban.
Ca trực đã xong, trên
đường lái xe trở về nhà, trời đã tang tảng sáng, lúc đi vào đến cổng trường,
anh lơ đễnh ngước nhìn bầu trời qua cửa kính xe, một màn xanh nhạt như đã được
nước gột bớt phân nửa, ở mạn phía đông hưng hửng ánh đỏ, đã biết bao lần anh
trở về nhà vào cái giờ sớm tinh mơ này, thế mà trước nay chưa từng chăm chú
ngắm nhìn bầu trời cao cao trên đầu kia, khoảnh khắc hừng đông này, hóa ra đẹp
tới nhường ấy. Anh không lái xe thẳng về nhà luôn mà dừng lại ở con đường nhỏ
cạnh sân, rồi xuống xe, từ tốn dạo vài bước, dưới chân anh là thảm cỏ ươn ướt,
anh cứ thế dõi mắt ngắm nhìn chân trời hồi lâu, hít thở thật sâu, trời cao thưa
thớt gợn mây. Thi thoảng lại có bóng đen vụt lướt qua, càng lúc càng xa xăm,
không biết là bay về phương nào, khoảnh khắc ấy, anh tha thiết muốn biết, rằng
loài chim trên trời kia dõi mắt xuống đây, liệu có nhìn thấy anh lúc này đang
ngẩng đầu ngắm trời cao?
Tận đến lúc tầng không
xanh xanh ấy dần dà phai sắc, ánh nắng sớm mai bắt đầu chiếu xuống, anh mới
đánh xe về đậu ở bãi đỗ dưới tầng. Không biết có phải vì dạo này hơi mệt mỏi,
lại cả đêm không ngủ, nên bỗng nhiên anh thấy hơi nhức nhức bên trán, anh bước
vào đầu cầu thang, ánh mắt quét một lượt, đột nhiên trông thấy một bóng dáng,
trong phút chốc, anh sững đơ cả người.
Chủ nhân của bóng dáng
gầy guộc ấy có mái tóc ngắn hơi lộn xộn, lúc gió lùa qua, mái tóc ngắn ấy hơi
phất lên, lộ ra những đường nét của gương mặt nhìn nghiêng dường như đã từng
quen biết.
Anh không biết mình vui
hay buồn, đến ông trời rốt cuộc cũng đã phát hiện nỗi cô độc sắp ngập tràn của
anh hay sao?
“Chỉ... Di à?”
Người trước mặt nghe thấy
tiếng bước chân quen thuộc đã ngoảnh mặt lại, dung nhan trắng trẻo xinh đẹp,
đôi mắt mông lung, không phải Chỉ Di còn có thể là ai? Có điều mái tóc huyền
phủ bờ vai đã không còn nữa.
Biết rõ là cô không nhìn
thấy gì, nhưng Kỉ Đình vẫn quay mặt sang một bên, anh không biết liệu mình có
kìm nén nổi dòng nước nóng cứ chực trào lên trong mắt không, đầu óc váng vất.
Cứ như thể người bệnh hấp hối sắp chết cuối cùng cũng được ban cho một liều
thuốc đặc hiệu đủ để ra đi yên ổn, vừa mừng vui điên dại lại vừa lo lắng sợ
hãi, không biết bản thân mình có đủ phúc đức để gặp vận đỏ đến thế hay không,
đang định uống ực vào thì bỗng nhiên được nói cho biết hôm nay là ngày Cá tháng
tư. Thế mà tưởng thật, hoang đường mà tàn khốc quá!
“Anh
về rồi đấy à?” Cô mỉm cười trong trẻo, hoàn toàn không hay biết bên cạnh đã có
người từ chín tầng mây rơi xuống đất.
“Ừ”.
Cô nghe thấy anh đáp qua loa một tiếng.
“Không
nhận ra em nữa chứ gì?” Cô nghiêng đầu cười với anh, mới lúc nào thôi, nụ cười
này còn quen thuộc biết bao nhiêu.
“Sao
thế? Tóc của em...” Anh cố gắng tỏ ra thoải mái, nhưng lời thốt ra khỏi miệng
mới thấy cứng ngắc.
Chỉ
Di đã nghe thấy, nụ cười trên môi cô tắt ngấm, “Em cứ tưởng anh sẽ thích.”
Đúng
là chẳng ích gì, Kỉ Đình nhìn lên trời, hít một hơi thật sâu, cuối cùng, ánh
mắt vẫn nhòa đi, anh ôm choàng lấy cô gái nhỏ đang thả