Snack's 1967
Bình Minh Và Hoàng Hôn

Bình Minh Và Hoàng Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322940

Bình chọn: 8.5.00/10/294 lượt.

a Vi Trang, tuy có nhiều chỗ chưa hiểu cho lắm, nhưng đọc lên thấy êm

ái, thú vị, song mẹ anh lại bảo, “Từ của Vi Trang đúng là tình tứ vấn vít thật

đấy, nhưng kết thúc lại thường là lời lẽ quyết tuyệt, con trai mà thích từ của

người này, chung quy không phải có phúc, tốt hơn là nên đọc những bài kiểu nhưTúy

lý đào đăng khán kiếm
của Tân Giá Hiên, nam nhi phải thế

chứ”. Nhưng anh thì vẫn cứ thích chút quyết tuyệt ấy. Để lại ấn tượng sâu sắc

nhất cho anh chính là bài Nữ quán tử, “Đêm

qua mộng thấy nàng bên gối, hàn ôn ríu rít hồi lâu. Vẫn như xưa, vẻ yêu kiều

duyên dáng, rủ hàng mi. Ngượng ngùng mà nửa phần vui sướng, lưu luyến chẳng

muốn rời. Sực tỉnh biết là mộng mị, sao buồn bã khôn nguôi”. Không hiểu vì cớ

gì, đọc hết câu cuối, tim anh đột nhiên thắt lại, cả bài quấn quýt, êm đềm như

thế, chỉ vì một câu thêm vào như vậy thôi, thoắt đã trở nên thê lương.

Chỉ An đang cuộn mình ngủ

tựa hồ cũng cảm nhận được cái xung động bỗng đâu dội lên trong anh, cô cựa

mình, mở choàng mắt, nhìn thấy anh đang đăm đắm nhìn cô. Cô bật cười, “Đồ ngốc

ạ, nhìn em làm gì thế?”.

Kỉ Đình cũng cười, nắm

chặt lấy cánh tay cô đang xoãi ra một bên, bảo rằng, “Lúc nãy anh về, trông

thấy em đang ngủ, mới nghĩ bụng, nếu ngày ngày đi làm về đều được nhìn thấy em

như thế này thì tốt biết mấy. Có điều anh sợ lắm..”.

“Sợ gì cơ? Cái anh chàng

ngốc nghếch này!” Cô trở mình ngồi dậy, cười uể oải nhìn anh.

“Sợ là thời gian chúng

mình ở bên nhau đã được định đoạt ngắn dài, giờ mỗi ngày đều được nhìn thấy em,

hạnh phúc biết chừng nào, nhưng như thế liệu có phải đã tiêu xài hết thời gian

trong cả kiếp này rồi không?”

Chỉ An bật cười, rồi giả

vờ nghiêm mặt hỏi, “Thế anh muốn chia đều khoảng thời gian này thành mỗi ngày

một chút, hay muốn gom lại dùng hết một lượt luôn?”.

Anh nghĩ ngợi một lát,

“Anh mong là có thể kéo nó ra thành vô tận”.

Chỉ An lắc đầu bước xuống

giường, “Đúng là tham lam quá!”.

“Em thì sao?” Anh bước

theo cô đến trước giá vẽ, ngắm nhìn cô nhặt đồ vẽ lên, cố kiết hỏi.

“Em ấy à?” Chỉ An làm ra

vẻ nghĩ ngợi, rồi cười bảo, “Em đâu có ngốc như anh, chuyện này đâu có giống

như việc nặn kem đánh răng, nặn ra một chút là mất thêm một chút. Nhưng nói đi

cũng phải nói lại, nếu anh sợ dùng hết, thế thì bây giờ phải tiết kiệm mới

được, anh đi theo em làm gì thế?”.

“Anh xem em vẽ gì thôi.”

Anh thấy mình cũng hơi ngốc thật, đành phải chuyển ngay chủ đề.

“Tranh tự họa của một

nhân vật lắm tiền mà yêu thích bản thân.” Cô cúi đầu pha màu. Thỉnh thoảng, cô

cũng nhận ở chỗ thầy giáo về vài tác phẩm đặt hàng nào đấy, vừa được luyện tay

bút, lại có thể tăng thêm thu nhập.

“Không cần người ta ngồi

ngay trước mặt em à?” Kỉ Đình nhìn bức tranh, hỏi.

“Bình thường thì cũng cần

đấy, nhưng cũng có những ngoại lệ, ví dụ như người này, bảo là người thật không

bằng một cái ảnh bán thân, thêm chút trừu tượng, chút đặc biệt nữa, hình dong

tuy khác nhưng thần thái vẫn giống, ha ha, cũng hay ra phết. Em cũng không

thích vẽ nhìn vào mẫu đâu, đặc biệt là mấy người mẫu nude chuyên nghiệp, cứ cởi

đồ ra là ngồi nguyên một chỗ, cứng quèo, thà nhìn tượng thạch cao còn hơn, mà

giá thì đắt gớm, tìm cũng chẳng dễ chút nào”, Chỉ An nói.

Kỉ Đình chăm chú nhìn

động tác trên tay cô, buột miệng nói, “Anh có thể làm người mẫu cho em vẽ mà,

em vẽ anh đi”.

Chỉ An nhìn anh chăm chú,

đầy lạ lẫm, không nín được cười, hỏi rằng, “Người mẫu nude phải hy sinh thân

mình vì nghệ thuật, cần cởi là cởi tuốt, anh làm được không?”.

Quả nhiên anh đỏ bừng

mặt, không hó hé gì, cô cũng không thèm để ý đến anh nữa, một lúc lâu sau,

chừng cô đã quên bẵng những lời vừa nói, anh mới rầu rĩ thốt ra một câu, “Nếu

chỉ có một mình em vẽ thôi thì cũng được mà”.

Chỉ An sững lại mất nửa

giây, rồi bắt đầu cười gập cả bụng.

Hoàng hôn ngày mùa hạ,

tiết trời thoắt đổi thay, vài tiếng sấm đì đùng vừa vọng tới, khoảng trời ngoài

khung cửa đã tối sầm, không khí đột nhiên bí bức oi nồng lạ lùng, lại sắp mưa.

Chỉ An bật đèn lên, trong không gian đóng kín, cả người vẽ lẫn người được vẽ

đều thấy rất nóng nực.

“Anh cứ nhìn em mãi làm gì

thế? Có người mẫu nào như anh không hả?” Cô càu nhàu, thể hiện vẻ bất mãn. Kỉ

Đình cười cười, Chỉ An từ nhỏ đến lớn đều như vậy, những lúc muốn chuyên tâm mà

chẳng được thì sẽ cáu kỉnh ngay.

Cô vẫn đang mặc chiếc áo

phông màu trắng của anh, chiếc áo rộng thùng thình, che quá mông nhưng vẫn chưa

tới đầu gối, cô đứng sau giá vẽ, bị che từ cổ trở xuống, chỉ còn chừa lại đôi

chân, nuột nà và thẳng tắp.

Anh bỗng ngây người,

không ngờ lại nghe thấy Chỉ An đặt bút đánh cạch xuống bảng pha màu, vẻ bực

bội, “Không ổn rồi, em không vẽ nữa đâu...”.

“Lại sao thế?” Chẳng mấy

khi thấy cô nhõng nhẽo, trẻ con thế này, trong lòng anh thắc thỏm vui mừng.

“Bảo anh đừng có cựa quậy

thì đừng có cựa quậy, anh thế này làm sao em vẽ được?”

“Anh có cựa quậy đâu.”

Trong giọng của anh có vài phần oan ức.

“Anh còn dám nói không

cựa quậy nữa à?” Cô nhướn mày lên.

Cuối cùng anh cũng hiểu,

cúi đầu cười cười, “Chỉ An