
i, ở bên cạnh ông chính là phó viện trưởng Triệu, đằng sau còn có vài ba
người hình như là bác sĩ điều trị chính và y tá trưởng, bọn họ đều vây quanh
một người đàn ông trẻ tuổi đang bước vào. Người đàn ông đó mới ngoài ba mươi,
đeo kính, mặc một chiếc sơmi trắng tinh không vướng chút bụi bặm, trông vừa nho
nhã vừa cao sang, đằng sau anh ta còn có một ông trung niên vận cả bộ complet,
trên tay ôm một bó hoa bách hợp.
Kỉ Đình không quen người
này, nhưng nhìn thái độ cẩn thận mang chút xun xoe của Phó Viện trưởng Triệu và
đám bác sĩ, y sĩ khoa gan phổi, không khó đoán ra người này vai vế không nhỏ.
Anh chàng đó chạm mặt với ba người bọn họ, liền mỉm cười rất thoải mái, “Cố
tiểu thư ở đây đấy à? Lại còn cả thầy Tạ nữa, xem ra tôi đến không đúng lúc
rồi, hy vọng không làm phiền các vị tâm sự thân tình”. Nụ cười của anh ta ung
dung, dáng bộ , cử chỉ toát lên vẻ được học hành tử tế và cả nét ưu nhã không
phô trương. Tạ Tư Niên nhìn người vừa đến, chẳng biểu lộ gì, còn trên gương mặt
Chỉ An lại mang vẻ cười cợt khinh bỉ.
“Có việc gì khiến Lục
tiên sinh phải “rồng” đến nhà “tôm” thế này?”
Người đàn ông được Chỉ An
kêu bằng “Lục tiên sinh” đưa mắt nhìn người ôm hoa đứng phía sau rồi bảo, “Nói
gì thì nói, Uông nữ sĩ là bạn cũ của ba tôi, giờ đây ba tôi không còn nữa, Uông
nữ sĩ đột ngột mắc bệnh hiểm nghèo, tôi đến thăm hỏi cũng là việc nên làm”.
Tạ Tư Niên cười nhạt, “Bà
ấy sống chẳng được bao lâu nữa đâu, anh việc gì phải giả vờ giả vịt thế?”.
Người đàn ông họ Lục tỏ
vẻ kinh ngạc, giọng nói thể hiện rõ sự thành tâm, Hôm nay tôi đến đây, thực
lòng muốn thăm Uông nữ sĩ, nếu như không tiện, tôi không làm phiền nữa vậy, chỉ
mang đến tấm lòng của nhà họ Lục chúng tôi là được rồi, chắc Uông nữ sĩ sẽ
không quở trách hậu bối chúng tôi không biết cư xử”. Anh ta nói xong, người đàn
ông ở đằng sau hiểu ý liền đưa bó hoa vào tay cô y tá trực đứng phía cuối đoàn,
cô ta liền chạy vụt đi, kiếm về ngay một lọ hoa, rồi cắm bó bách hợp vào lọ,
xăm xăm mang vào phòng bệnh.
Lúc cô y tá đó đi ngang
Tạ Tư Niên, anh ta liền chặn ngay cô lại, “Không cần, bà ấy đang đau ốm, hương
hoa nồng qua không tốt cho sức khoẻ của bà ấy đâu. Ý tốt của anh chúng tôi xin
ghi nhận, nhưng phiền anh về cho”.
Cô y tá không đi tiếp
nữa, ngoái đầu xem ý tứ gã đàn ông kia, anh ta không tỏ vẻ tức giận, chỉ thở
dài một hơi, “Thế thì tiếc thật đây, tôi vẫn nhớ có lần ba tôi nói rằng, Uông
nữ sĩ bấy giờ chỉ yêu thích hoa bách hợp cánh đốm, bao nhiêu kẻ si tình chỉ hận
một nỗi không rải hoa được đầy phòng ngủ của bà, không ngờ giờ hoa vẫn nở rộ,
mà người thì…”.
Tạ Tư Niên chau mày,
nhưng dường như lý trí đã nhắc nhở anh ta phải kiềm chế.
Gã kia thấy anh ta không
nói năng gì, liền tiếp tục, “Có điều, tôi rất khâm phục thầy Tạ đây, nghe nói
từ hồi bị bệnh đến giờ, Uông nữ sĩ không chịu nhìn mặt anh, thế mà anh vẫn kiên
trì túc trực bên giường bệnh, đúng là quý hoá vô cùng, có được người tri kỷ như
anh đây, Uông nữ sĩ cả đời này chắc không có gì phải hối tiếc, càng không uổng
phí ngày xưa bà đã đổ biết bao nhiêu tiền bạc cùng tâm huyết vào bồi dưỡng cho
anh”. Gã nhìn Tạ Tư Niên, trong mắt thể hiện rõ thâm ý, sau đó, không đợi Tạ Tư
Niên mở miệng, đã chuyển ngoặt ngay , “Có điều tiện đây tôi cũng muốn nói rõ
một chuyện nhỏ thế này. Luật sư Tôn…”.
Người đàn ông vận âu phục
ở phía sau gã lập tức tiến lên một bước, rút từ trong túi công văn ra một xấp
tài liệu, “Là thế này, Lục lão tiên sinh lúc sinh thời đã từng tặng cho Uông nữ
sĩ một phòng tranh, thế nhưng, sau khi tiên sinh qua đời, chúng tôi phát hiện
ra thủ tục trao tặng có chút vấn đề, có nghĩa là, phòng tranh này tính đến nay
vẫn thuộc quyền sở hữu của nhà họ Lục. Nhưng xét đến quan hệ khăng khít giữa
Uông nữ sĩ và nhà họ Lục, chúng tôi không thay đổi quyền kinh doanh của bà đối
với phòng tranh, tất cả lợi nhuận của phòng tranh thu được đều thuộc về Uông nữ
sĩ, thế nhưng, giờ đây Uông nữ sĩ bệnh tình trầm trọng, chúng tôi bắt buộc phải
nói rõ cho các vị cùng biết, nếu như chẳng may, Uông nữ sĩ từ trần, Lục gia sẽ
thu hồi toàn bộ quyền hạn đối với phòng tranh. Nếu người thừa kế của Uông nữ sĩ
có bất cứ ý kiến nào khác, hoàn toàn có thể đến gặp văn phòng luật sư của chúng
tôi, chúng tôi sẽ giải thích đầy đủ”.
Tạ Tư Niên điên tiết quá
phá lên cười, “Lục gia các người tài lực hùng hậu, tất nhiên nói thế nào chả
được. Người chết rồi mọi sự hoá không, đã đến nước này, có gì đáng để bàn cãi
nữa chứ?”
“Nếu chúng ta có thể đạt
được thoả thuận về việc này thì quả là quá tốt, có điều tôi cảm thấy bắt buộc
phải hỏi ý kiến của Cố tiểu thư.” Người đàn ông kia nói vẻ khách khí.
Chỉ An kéo tay Kỉ Đình
bước lên phía trước, “các người muốn làm thế nào thì làm, chẳng dính dáng gì
đến tôi hết”.
Lúc đi ngang qua gã đàn
ông kia, thốt nhiên cô nở một nụ cười rạng rỡ vô ngần, “À, phải rồi, suýt nữa
thì quên, Lục Sênh à, đã có ai nói với anh rằng, anh là một thằng biến thái từ
đầu đến chân chưa?”.
Giọng của cô không to
không nhỏ, vừa để tất cả mọi người xung qu