
ng hai mươi độ cơ mà”.
Nói xong, cô phát hiện
ra, anh chàng Kỉ Đình vốn chỉn chu, thanh bạch, giờ đây lại lúng túng quay lưng
lại với cô, vờ xem xét nhật ký trực ban đêm qua, làn da phía sau cổ áo blouse
trắng đỏ lựng một cách đáng ngờ.
Kỉ Đình cúi đầu nhìn chăm
chú vào quyển sổ, nhưng những hàng chữ trước mắt lại cứ nhảy nhót biến thành
thảm cỏ đẫm sương đêm qua, những ngọn cỏ dài mảnh dẻ, cọ vào làn da trần trụi,
nhột nhạt ướt át, trong khoảnh khắc, trong mùi chất tiệt trùng đặc trưng của
bệnh viện dường như phảng phất cả vị nồng của đất bùn đồng cỏ, ngọt ngào mà
khêu gợi. Chỉ trong buổi sang hôm nay thôi, anh đã lơ mơ mất tập trung như thế
này bao lần, Kỉ Đình vội vã xốc lại mình mẩy, chuyển sang trạng thái làm việc.
Công việc của một ngày cứ
diễn ra êm thấm và bình lặng, lúc mới bắt đầu chính thức được tiếp bệnh nhân,
Kỉ Đình luôn thấy lòng dạ nhuốm chút buồn đau, lâu dần, đã quen với cảnh sinh lão
bệnh tử, anh lại cảm thấy mọi sự trên đời dường như đã được an bày hết thảy.
Ba giờ chiều luôn là thời
điểm đông bệnh nhân nhất, bác sĩ Ngô từ ngoài bước vào mang theo một nụ cười
đầy ẩn ý, “Kỉ Đình, có cô nào đang tìm em kìa”. Kỉ Đình còn đang kinh ngạc thì
bóng dáng Chỉ An đã xuất hiện ngay trước cửa phòng khám, “Kỉ Đình, anh ra đây
một chút đi”.
Cô đứng ngay ở cửa nói
vọng vào.
Anh giật thót, vội vàng
đứng dậy, đi ra cửa. Cô dẫn anh tới một mé cửa lối đi, “Anh đi với em đến chỗ
này được không?”. Cô không rào đón rườm rà.
“Đi đâu cơ?” Sau sự việc
đêm qua, đến lúc đối mặt với cô, anh cảm thấy ít nhiều ngượng ngập, vành tai
bắt đầu nóng ran.
Còn cô dường như không hề
hay biết những biến chuyển tâm lý ở anh, chỉ nhìn anh chòng chọc, “Anh đừng hỏi
gì cả, cứ đi rồi biết”.
Kể từ lúc gặp lại cô, anh
vẫn chưa từng nhìn thấy cô vào ban ngày, Chỉ An của giờ phút này mặt mũi thiếu
hẳn huyết sắc, thế nhưng dưới ánh mặt trời chiếu rọi, vẻ âm u ma mị của cô cũng
đỡ hơn rất nhiều, cô đứng ngay trước mặt anh, nhìn anh, hệt như một đứa trẻ
mong manh mà rắn rỏi.
“Cũng được, chờ anh một
chút, anh đi dặn mọi người một câu.“ Xưa nay anh chưa từng biết phải từ chối cô
thế nào.
Lúc anh trở lại phóng
khám, trên lối đi đã có vài đồng nghiệp dòm ngó đầy tò mò, anh tìm gặp bác sĩ
Ngô, nói là có việc gấp nên phải chạy đi một lúc, bác sĩ Ngô cũng chỉ cười cười
đồng ý.
Kỉ Đình không ngờ chỗ Chỉ
An định dắt anh đến lại không cần phải bước ra khỏi cổng bệnh viện, họ vòng qua
toà nhà khám bệnh, rồi đi thẳng đến khu điều trị ở phiá sau. Lúc bước vào thang
máy, Chỉ An bấm lên tầng năm. Kỉ Đình đã quá thuộc đường đi lối lại ở đây, tầng
năm là khu gan phổi nặng của bệnh việ, anh thấy hơi lạ lùng, “Chỉ An, em đưa
anh đến chỗ này làm gì?”. Chỉ An đứng nghiêng mặt lại với anh, hình như đang
chăm chú nhìn vào đèn tín hiệu của thang máy, chẳng đáp lời chi.
Thang máy không dừng lại
giữa đường mà chạy thẳng lên tầng năm, họ đi xuyên qua một dãy hành lang âm u,
dọc đường chỉ nghe tiếng bước chân hai người. Cùng trong bệnh viện thôi, nhưng
chốn này có thêm vài phần tịch mịch so với những nơi khác.
Kỉ Đình ở bệnh viện này
cũng đã lâu, thế nên anh biết, tỷ lệ tử vong của bệnh nhân gan phổi thường khá
cao, rất nhiều người nằm ở tầng này là bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối, cơ hồ
mỗi ngày đều có người chết, sau đó bệnh nhân mới lại thế chỗ, một nơi chẳng mấy
sinh khí, đương nhiên mang vẻ âm u rõ rệt.
Anh cứ thế theo bước Chỉ
An đi về phía trước, mối nghi ngại cùng nỗi thắc thỏm cứ bám riết lấy anh,
nhưng cô vẫn chẳng nói gì, chỉ im lặng dẫn anh đi. Cuối cùng, lúc bọn họ dừng
chân trước cửa phòng bệnh 528, anh cảm thấy bàn tay cô đang nắm tay anh lạnh
toát khác thường.
“Chỉ An…” Không hiểu sao,
sao anh đã cảm nhận được nỗi hốt hoảng của cô.
Cô cúi đầu nhìn xuống
ngón chân mình, dường như đang tự tranh đấu lần cuối cùng, rồi cương quyết đẩy
cửa bước vào.
Phòng bệnh trước mắt Kỉ
Đình là kiểu phòng dành cho hai người mà Kỉ Đình vốn quen thuộc, có điều ở
khoảng trống giữa hai giường lại kê thêm một tấm bình phong dày, đứng ở vị trí
của họ hoàn toàn không thể nhìn thấy phía bên kia, giường bệnh còn lại thì bị
thay thế bằng một chiếc sofa.
Nếu những thứ này còn
chưa đủ khiến Kỉ Đình ngạc nhiên, thì người đang ngồi trên sofa lúc này thực sự
khiến anh phải kinh ngạc một phen. Tạ Tư Niên không thèm để ý tới vẻ ngỡ ngàng
tột độ của Kỉ Đình, trông thấy Chỉ An bước vào, anh ta chỉ chậm rãi nhổm dậy,
“Đến rồi à?”.
Chỉ An mím môi gật đầu
không nói gì, rồi hướng về phía tấm bình phong, lớn giọng hơn chút bảo rằng,
“Uông Minh, con bé đến rồi đây”.
Kỉ Đình đưa mắt liếc nhìn
Chỉ An, chẳng nói một lời, chỉ nén lòng chờ đợi phản ứng bình tĩnh đợi chờ phản
ứng của phía bên kia, một lúc lâu sau, phía bên kia bình phong vẫn chẳng có
chút động tĩnh, đến lúc Tạ Tư Niên lộ rõ nét lo lắng trên mặt, một giọng noi
mới cất lên, “Tư Niên, anh giúp tôi gọi y tá với!”. Giọng nói rất khẽ rất chậm,
nhưng lời nào cũng rành rọt rõ ràng.
Tạ Tư Niên hiểu ý liền
nhấn chiếc đèn ngay bên cạnh sofa, rất nhanh c