
hóng một y tá mới ngoài ba mươi
vội vã đi vào, không nói không rằng, bước thẳng ra phía sau bình phong. Bên
trong vẫn không hề vang lên lời trao đổi nào, phải vài phút sau, họ mới nghe
thấy tiếng giường bệnh kẽo kẹt khe khẽ.
Người y tá đó bước ra bảo
với Tạ Tư Niên, “Vào được rồi đấy, thế nhưng với tình trạng bây giờ của bà ấy,
tốt nhất là không nên ở lại quá lâu”.
Tạ Tư Niên gật đầu, nhìn
sang Chỉ An. Kỉ Đình cảm thấy tay mình bị Chỉ An lặng lẽ siết chặt, rồi anh bị
cô lôi tuột vào phía sau tấm bình phong , Tạ Tư Niên không đi theo họ.
Sự bày biện ở phía trong
tương đối đơn giản, chỉ có một giường bệnh và một chiếc tủ thấp kê ở đầu
giường, rèm cửa được vén lên, ánh mặt trời buổi xế chiều rọi vào người đang
ngồi tựa đầu vào giường. Đó là một khuôn mặt quắt queo đến mức không thể tưởng
tượng nổi, được phủ một lớp điểm trang nhàn nhạt, từ xa trông lại, khí sắc vẫn
chưa đến nỗi tàn tạ lắm, trên đầu còn đội chiếc mũ khá điệu đàng, nếu nhìn kỹ,
không khó xác định ra rằng, ở dưới chiếc mũ ấy chẳng còn lại mấy tóc tai.
Chỉ An bước lên phái
trước, tay cô vẫn chưa rời khỏi tay Kỉ Đình, thế nên anh cũng đành bước lên
cùng cô. Người ngồi trên giường rõ rang đã rệu rã vô chừng, cơ hồ tư thế này đã
là một công trình khó nhọc với bà ta, bà ta đang nhìn Chỉ An đang đứng trước
giường, đến tiếng thở thôi cũng khẽ khàng đến mức không thể nghe thấy gì.
Bệnh tật và chết chóc đã
chẳng còn là chuyện gì ghê gớm với Kỉ Đình, ngay từ giây phút bước vào đây, từ
đôi mắt mờ đục kia, anh đã đoán được tình hình, người phụ nữ ở trên giường bệnh
tên gọi Uông Minh ấy, như Kỉ Đình biết - có thể chính là mẹ ruột của Chỉ An –
giờ đã bước vào giai đoạn cuối cùng của sự sống. Lớp phấn son khéo léo cũng
không che giấu nổi hơi hướm chết chóc trước kỳ mê sảng. Anh đã gặp vô số bệnh
nhân, trong đó không ít người đã cận kề cái chết, thế nhưng trước nay anh chưa
từng trông thấy cảnh tượng nào giống như ở trước mặt, đôi môi đỏ tươi càng tôn
thêm gương mặt khô héo, một thứ tương phản về thị giác mạnh mẽ đến tuyệt vọng,
đây chẳng phải “hồng nhan đến độ héo tàn” đó sao? Đây đang ra phải là một cảnh
đáng sợ, kỳ dị thế nhưng vẻ bình tĩnh sáng suốt của chủ nhân gương mặt ấy khiến
người ta có cảm giác rằng, cho dù người trước mặt có hư nhược tới mức hít thở
cũng khó khăn, cốt cách ngạo nghễ toát ra từ xương tuỷ của bà ta vẫn sẽ còn
mãi.
Việc nhổm dậy và điểm trang
vừa rồi dường như đã tiêu hao hết thảy sức lực của Uông Minh, lúc này bà ta chỉ
tựa vào đầu giường, đăm đăm bất động nhìn Chỉ An, rồi đột nhiên khẽ mấp máy
môi, mỉm cười.
Chỉ An cứ ngây ra nhìn
gương mặt ấy, cho đến lúc người nằm trên giường cất tiềng, giọng bà nhỏ xíu
tưởng chừng không thể nghe thấy được, “Con là Chỉ An”.
Bà ta không hỏi, chỉ lấy
giọng bình tĩnh đến lạnh lẽo mà nói ra một sự thật, Chỉ An cũng không đáp lời,
cô đứng một bên, cứng cỏi đến mức gần như vô tình. Kỉ Đình cảm thấy tay mình
khẽ đau nhói, móng tay Chỉ An hình như đã chọc cả vào da thịt anh.
Uông Minh hoàn toàn không
để ý gì, bà ta nhìn Chỉ An, nhưng cứ như đang đắm chìm trong thế giới riêng,
“Con là con gái của ta, thế nhưng trước nay ta chưa từng yêu thương con”. Kỉ
Đình không ngờ bà ta sẽ nói những lời thế này, anh bỗng nhiên cảm thấy trong
lòng đau đớn, đau đớn thay cho Chỉ An.
Giọng nói Chỉ An cũng
đượm vẻ u ám, “Tốt quá, tôi cũng chưa từng coi bà là cái quái gì của tôi hết”.
Uông Minh nghe thấy lại
mỉm cười, đôi môi đỏ càng thêm phần rực rỡ, “Bất kể thế nào, trông con cũng
giống ta quá!”. Ánh mắt bà bắt đầu rời khỏi Chỉ An, hướng vào Kỉ Đình đang dứng
ngay bên cạnh cô, hình như có đôi chút kích động.
Trước ánh nhìn chăm chăm
của bà ta, Kỉ Đình hơi bối rối sau đó anh nghe thấy Chỉ An đột ngột nói một
câu, “Anh ấy họ Kỉ”.
Uông Minh chẳng phản ứng
gì, chút kích động ấy cũng tan dần, chỉ còn lại vẻ lạnh lẽo, bà ta cũng không
nói thêm, đôi mắt bắt đầu chuyển sang trạng thái nửa khép nửa mở, cuối cùng đến
cái phập phồng trên lồng ngực cũng chẳng còn thấy nữa. Chỉ An sợ hãi nhìn sang
Kỉ Đình, Kỉ Đình bước tới xem xét tình hình của Uông Minh, sau đó kéo Chỉ An
sang một bên, khẽ giọng bảo, “Tạm thời không sao, chỉ là yếu quá thôi... Có
điều, chắc cũng chỉ được vài ngày”. Lúc nói câu cuối cùng ấy, anh có vẻ rất
thận trọng, sợ rằng sẽ nhìn thấy vẻ đau đớn ở cô, thế nhưng cô ấy chỉ cúi đầu,
sau đó bảo, “Chúng mình đi thôi”.
Lúc hai người bước đến
chỗ bình phong, họ nghe thấy từ giường bệnh phát ra tiếng nói thì thào cực khó
nghe, “Cảm ơn con…”.
Chỉ An không ngoái đầu
lại, bước chân hơi chững, nhưng cuối cùng cũng vẫn cứ cùng Kỉ Đình bước ra khỏi
tấm bình phong.
Tạ Tư Niên vẫn ngồi trên
sofa hệt như lúc bọn họ vừa đến, không rõ ràng nghĩ ngợi gì.
“Thế nào rồi?” Anh ta hỏi
Chỉ An.
“Còn thế nào được nữa”,
Chỉ An mặt mũi lạnh tanh. “Đến thì đã đến rồi, em phải về đây.”
Tạ Tư Niên thở dài một
tiếng , nhổm dậy tiễn họ đến cửa, lúc họ mở cửa ra, vừa hay đụng phải một đám
người lao xao lố nhố. Kỉ Đình nhận ra người dẫn đầu chính là Chủ nhiệm khoa gan
phổ