
cả đi
đến chỗ tứ phía không một bóng người, anh cũng không vượt đèn đỏ bao giờ, thói
ngỗ ngược cùng thái độ không thèm đếm xỉa đến cái gì của Chỉ An khiến anh bực
tức, nghĩ đến phen hú vía vừa rồi, anh bất giác vừa lo vừa giận, lại thấy cô
tiếp tục tăng tốc, làm sao chịu đựng nổi.
“Cố
Chỉ An, em còn muốn sống không thế, dừng lại ngay! Tôi bảo em dừng lại ngay em
nghe thấy chưa?” Kỉ Đình cuống cuồng, thấy cô nàng không nghe thấy gì, liền
xiết chặt lấy vai cô đầy lo lắng, cô không thèm để ý, còn cố tình bày trò đảo
đầu xe, thân xe đang chạy tốc độ cao liền lảo đảo đầy nguy hiểm, Kỉ Đình lại
cảm thấy trong người nôn nao.
Biết
là không cản nổi cô nên dần dà anh cũng mặc kệ không ngăn nữa, xe cộ, hàng
quán, đèn đường hai bên thân xe…
Tất
cả đều vụt qua như điện xẹt, biến thành một màn mờ ảo, cứ như một bộ phim bị
tua nhanh vậy, chẳng còn thấy rõ thứ gì, chỉ có thể cảm nhận được chút điên rồ
cùng con người mà anh ôm thật chặt trong vòng tay này thôi. Có một số thứ, một
khi đã được số mệnh định đoạt, muốn chống đỡ cũng chẳng được, chi bằng cứ đón
nhận nó, cái kết cục cần đến rồi sẽ đến. Khi cơn khiếp sợ qua đi, thế chỗ cho
nó là thứ khoái cảm mãnh liệt đến mức khiến máu nóng trong người anh dâng lên,
tựa hồ đây mới là cảm giác anh khao khát suốt cuộc đời này, cảm giác sung sướng
điên cuồng, bất chấp tất thảy của bản năng. Thậm chí anh còn mong cô sẽ không
bao giờ dừng lại, nếu có thể như thế này mãi, xung quanh đều mờ nhoà hư thực,
rũ bỏ hết những vướng bận, lao về nơi vô định không có điểm tận cùng, chẳng
phải đó chính là vĩnh cửu sao?
Anh
không biết đã theo chiếc xe của cô luồn lách qua bao nhiêu con phố, dần dà càng
đi càng xa, dường như họ đang men theo một con đường núi quanh co. Đường núi
càng lúc càng heo hút, người đi mỗi lúc một thưa thớt, đến lúc Chỉ An dừng xe,
lòng Kỉ Đình thoắt trống rỗng.
Cô
chống một chân xuống, bỏ mũ bảo hiểm ra, ngoái đầu lại nhìn anh, “Sao rồi, tỉnh
rượu chưa?”.
Anh
cười nhăn nhó, nhìn bốn bề, hình như đây là khoảng bằng phẳng nằm ở vị trí cao
nhất trên một quả núi ở rìa thành phố, phía trước, ánh đèn nhà cửa lung linh. Anh
bỗng nghe thấy tiếng côn trùng rỉ rả đã lâu không gặp, âm thanh này thật thân
thuộc, dặt dìu bay bổng, khơi gợi trong anh hết thảy ký ức xa xăm.
“Tạ
Tư Niên từng dẫn em đến chỗ này, nhữ lúc thấy chán nản em đều đến đây hóng gió.
Đứng ở nơi này nhìn xuống, lúc nào thành phố cũng sáng trưng.”
Kỉ
Đình cố gắng ngăn bản thân không nghĩ đến đủ chuyện nọ kia dính dáng đến Tạ Tư
Niên, anh chỉ hỏi, “Chỉ An, hai năm vừa rồi em sống ổn không?”.
“Chẳng
tốt, cũng chẳn đến nỗi không tốt, rốt cuộc cũng sống được”, cô tiện miệng đáp
bừa.
Kỉ
Đình biết cô chỉ nói vậy thôi, chứ lặn lội đến đây, làm gì mà không nếm đủ nhọc
nhằn, “Em là con gái một thân một mình, biết xoay xở thế nào?”.
Chỉ
An quay lưng lại cười, “Kỉ Đình, em biết anh định nói gì, chẳng qua anh muốn
biết có phải em dựa dẫm vào người đàn ông nào đó nên mới sống được tử tế đến
bây giờ, ví dụ, Tạ Tư Niên chẳng hạn, đúng không?”.
Anh
không hề phủ nhận, “Hôm ấy…”.
“Hôm
ấy những gì anh nhìn thấy là sự thật đấy.”
“Tại
sao?” Anh biết câu hỏi này rất ngu ngốc, nhưng cuối cùng vẫn cứ hỏi.
Anh
không ngờ cô lại trả lời.
“Tạ
Tư Niên… Anh ta rất đặc biệt đối với em, có điều anh cũng không cần biết làm
gì.”
“Việc
của anh ta đương nhiên anh không cần biết làm gì, cái anh cần biết là vì sao em
lại đến đây.” Anh ý thức được vẻ phật ý trong lời nói của mình, nhưng cũng
chẳng định giấu giếm.
“Để
kiếm tiền nuôi sống bản thân có ai không phải nếm trải nọ kia cơ chứ. Việc gì
cũng đã làm qua, phục vụ, pha chế rượu, đổi hết chỗ này đến chỗ khác, về sau
vào được Tả Ngạn, mới gọi là ổn định một chút.”
Anh
bỗng thấy buồn khôn xiết, tuy biết rõ cô đã trải qua nhiều cay đắng, nhưng đến
khi nghe chính miệng cô nói ra, anh lại có cảm giác khác, “Em đã từng nghĩ đến
việc… học tiếp chưa?”. Đáng lẽ anh không nên hỏi câu này, nhưng Chỉ An đã từng
có thành tích đáng tự hào đến thế, anh thấy tiếc thay cho cô.
Quả
nhiên cô chỉ lắc đầu, “Lúc đầu em nghĩ là ổn định cuộc sống rồi mới dần dà tính
tiếp, về sau Tạ Tư Niên giới thiệu em với ông thầy hồi trước của anh ta, cũng
là kiểu thầy trò thân thiết hiếm hoi đấy. Bấy lâu em chỉ nghĩ vẽ vời là thú vui
thôi, ai ngờ nó lại trở thành công cụ mưu sinh”.
Anh
cũng biết vị ân sư của Tạ Tư Niên, nhân vật đáng xếp vào hàng đại sư torng giới
tranh sơn dầu trong nước, Chỉ An có thể làm học trò của anh ta, đúng là một
việc may mắn hiếm có. Anh chỉ tiếc rằng, mỗi lần cô cần đến một cánh tay nâng
đỡ, xưa nay người giúp cô lại không phải anh.
“Chỉ An, anh xin lỗi”.
Anh không biết tại sao mình lại nói như vậy.
“Ha!” Quả nhiên cô bật
cười chế nhạo, “Đừng có nói với em bằng cái giọng đấy, Kỉ Đình, em thích sống
như thế này, và cũng chẳng thấy có gì không ổn, thậm chí, em còn thấy thương
hại cho anh”.
“Thế thì em cứ thương hại
anh đi.”
Chỉ An ngắm nhìn những
ngọn đèn ở phái trước, hồi lâu chẳng nói năng gì.
Xung quanh họ không