
g kia: Xin lỗi nhé, ly này để tôi
uống thay cô ấy”.
Chỉ
An còn chưa kịp ho he gì, anh đã ngửa mặt lên uống sạch, một hơi. Anh nấc một
cái, nhưng cũng vẫn nuốt xuống ngon lành, sau đó đưa lại cái ly cho cô phục vụ,
rồi tiếp tục cắm đầu cắm cổ lôi Chỉ An đi.
“Gượm
đã” Chỉ An dừng bước, quay đầu lại gọi giật cô phục vụ đang dợm quay về phía
quầy bar, khẽ giọng hỏi, “Lục Lộ, rượu gì thế này?”.
Cô
phục vụ tên Lục Lộ ấy làm mặt vô tội, “Rượu trắng Hoành Thủy 63 độ đấy”.
Kí
Đình còn đang đi đằng trước, nắm tay Chỉ An, bước chân vội vã gấp gáp. Lúc vào
trong thang máy, Chỉ An nhìn thấy hơi rượu đã bốc lên khắp người anh, gương mặt
bấy nay trắng trẻo đỏ gay đến kỳ lạ. Rượu trắng Hoành Thuỷ 63 độ… Cô thấy tức
cười quá thể, cái trò tai ác này chỉ có Lục Lộ mới bày ra nổi, một nửa ly bé
xíu như thế, uống ực một hơi, đến cả Chỉ An cũng túy lúy một trận, huống hồ là
Kỉ Đình chưa từng đụng hơi rượu. Cô hơi tò mò, không biêt men rượu này sẽ thiêu
đốt một con người ra nông nỗi nào nữa.
Thang
máy dừng lại ở tầng ba, cửa mở ra, co người bước vào, Kỉ Đình xông ra khỏi
thang máy, tay vẫn nắm chặt lấy Chỉ An. Chỉ An nhìn cửa thang máy đóng lại đằng
sau, nhơn nhơn bảo, “Anh đưa tôi đi đâu thế hả?”.
“Về
nhà”. Anh dừng bước, ngoái đầu nhìn cô.
“Trước
mặt anh có phải đường cái đâu, là hành lang của dãy phòng riêng đấy ạ.”
Bàn
tay kia của anh cũng tóm chặt lấy Chỉ An, anh cất lời, chắc chắn mà thật thà,
“Chỉ An, em uống quá chén rồi đấy!”.
“Thật
sao?” Chỉ An nhìn anh cười, anh thì trịnh trọng gật đầu.
Trước
cửa thang máy là một sảnh nhỏ có quầy tếp tân của tầng Karaoke, ở dãy hành lang
cách đó không xa, thấp thoáng có tiếng nhạc vọng ra từ các căn phòng riêng,
ngân nga dặt dìu, khi vút cao khi xà thấp, cô gái ở quầy lễ tân vận áo xường
xám tím đang cúi đầu không biết xem xét gì, thảng hoặc có nhân viên phục vụ
bước qua, chẳng ai them liếc họ lấy một cái, ở chốn này, tối nào chẳng như tối
nào, những việc thế này vốn chẳng còn gì lạ lẫm.
Chỉ
An tựa người vào bức tường bên cạnh, đăm đăm nhìn anh, vẻ rất hứng thú, đôi bàn
tay anh vẫn bám chặt lấy bàn tay trái của cô, cô tựa người về phía sau, anh bị
kéo theo bất ngờ, liền lảo đảo ngã người về phía cô, cũng may là chống kịp tay
vào tường, hơi thở của cô phả thẳng vào mặt anh.
Kiểu
này không ổn rồi. Anh ý thức được sự tình rất nhanh, liền tránh khỏi cô, cố đứng
cho vững, nhìn thẳng vào người trước mặt. Gương mặt cô thấp thoáng như gần như
xa, chỉ riêng đôi mắt, sang đến bất ngờ.
“Tuy
là tôi say rồi, nhưng có gì anh cứ nói đi”
Không
hiểu sao, đôi môi của cô khẽ run rẩy.
Kỉ
Đình cúi đầu nhìn cô, đượm chút vẻ hồ hoặc, “Chỉ An, tại sao em phải như thế?”.
“Thế
nào?”
Anh
cụp mắt xuống, gắng nghĩ ngợi cho thong, chẳng mấy chốc, trong đầu chỉ còn xót
lại cảnh tượng cô với gã trai nọ quấn lấy nhau nồng nhiệt, nỗi tức giận của anh
bỗng trở lên gần gũi và rõ ràng.
“Tại
sao em phải như thế!” Anh xưa nay chưa bao giờ ăn nói mạnh miệng như vậy, nhưng
từ bao lâu nay, câu hỏi ấy cứ triền miên thiêu đốt anh.
Nhưng
cô hiểu, “Anh chẳng có tư cách gì quản lý tôi cả”.
“Đương
nhiên là có!” Anh cao giọng phản bác, bàn tay đang nắm lấy tay cô ngang ngược
ép vào trước ngực, hơi thở dường như cũng điên loạn hệt nhịp tim.
“Ha!”
Cô cười lớn, “Lại thuyết giáo, tôi ghét nhất cái mớ triết lý đấy của anh”.
“Chẳng
làm cách nào khác được.”
Chỉ
An bướng bỉnh hơi ngẩng đầu lên, vừa hay chạm vào mặt anh, anh ào đến mãnh liệt
quá, va vào cô đau điếng, hơi rượu nồng nặc ào ạt xộc vào miệng cô, quấn quýt
không rời. Cô không cam tâm, nghiến răng nghiến lợi cắn vào đầu lưỡi anh, không
đủ để chảy máu, nhưng đủ làm anh đau. Bọn họ là vậy, cứ luôn làm kẻ kia đau
đớn. Anh run lên, rồi tiếp tục để mặc mình trôi trong cơn say, “Chỉ An, anh
thấy lảo đảo...”. Khoảnh khắc ngắn ngủi rời nhau ra, anh rì rầm bên khoé môi
cô, “Cứ như đi trên mây ấy, chỉ sợ bị rơi xuống…”.
Cô
nhắm mắt lại, nghiêng về phía sau mà cười.
Anh
cứ thế hôn cô, xuống đến phía dưới cổ, rồi vùi mặt vào đó, làn da anh nóng bừng
áp sát bên cổ cô trần trụi, dần dà không thấy động tĩnh gì nữa, sức nặng cơ thể
anh càng lúc càng đè nặng lên cô, “Ơ kìa…”. Chỉ An ngước lên nhìn trần nhà,
đành phải đưa tay đỡ lấy anh. Bình thường trông anh thanh mảnh vậy, không ngờ
lại nặng đến thế này.
Cô
gắng sức nhìn sang cô tiếp tân nãy giờ nhòm trộm nhưng lúc này đang giả bộ lẩn
mẩn tính tiền, nói, “Cái gì chị cũng thấy rồi, phiền chị, tìm người giúp tôi
môt tay với”. Người kia sực tỉnh, nháy mắt đã có một nam phục vụ lập bập chạy
tới. Chỉ An cùng với anh ta dìu anh chàng Kỉ Đình đầu óc lơ mơ sang chiếc sofa
đối diện, “Phiền anh lấy giúp tôi ly nước”, cô nói.
Người
phục vụ gật đầu, đang dợm bước đi, anh chàng Kỉ Đình nhắm mắt nãy giờ bỗng giơ
tay bám chặt lấy tay áo anh ta, “Chỉ An, em lại định đi đâu thế?”. Anh kia còn
dùng dằng chưa biết làm thế nào, cứ đứng tần ngần khó xử. Chỉ An cũng mặc kệ,
chỉ cười sặc sụa không dứt. Thế mà hai tay của con người say khướt kia cũng
chẳng hay biết gì, anh