
bớt, cũng chẳng thể nói cùng
ai, anh không biết phải làm gì.
Đằng
xa lóa lên ánh đèn pha mô tô chói mắt, anh nghe thấy cả một tràng tiếng nổ xe
inh tai, mô tô trước nay vẫn là phương tiện đi lại rất đặc biệt của thành phố
này. Đến khi anh ý thức được, mới kinh hãi nhận ra chiếc xe ấy đang lao thẳng
đến chỗ anh, thoắt cái nó đã trờ tới trước mặt anh, tốc độ có giảm xuống, nhưng
không có vẻ dừng lại. Anh lùi về phía sau theo bản năng, chiếc xe ấy rừm rừm ép
sát anh thêm một bước, tận đến lúc anh cảm thấy lưng mình đang tựa vào ức tường
lạnh lẽo ẩm ướt, bánh xe mới dừng sát ngay bên anh. An ninh trật tự về đêm ở
thành phố G này vốn không tốt, anh cũng nghe các đồng nghiệp trong bệnh viện
nhắc đến, chỉ không ngờ là sự tình lại ụp vào đầu mình thế này, anh không né đi
đâu được nữa, chỉ đành nhắm mắt chờ đợi.
“Anh
cứ đi theo tôi làm gì thế?”
Anh
mở choàng mắt, vừa hay trông thấy cô nghiêng đầu gỡ chiếc mũ bảo hiểm ra, lúc
ấy mới thở phào một tiếng, nửa tức giận, nửa thong dong nhìn vào người ngồi
trên chiếc mô tô cũ nát ấy.
“Làm
sao chẳng nói một lời đã đi mất thế?”
Cô
cười khẩy, “Tôi hết giờ làm, dựa vào cái gì mà đòi tôi phải báo với anh? Làm
sao, sợ rồi chứ gì? Nếu mà gặp cướp giật thật, anh cũng mặc kệ chúng nó bắt nạt
thế à?”
“Nếu
mà đòi tiền thật thì cũng mặc kệ, việc gì phải mạo hiểm vì mấy thứ ngoại thân
chứ?”
“Ha
ha, tôi quên mất, cái gan dạ của anh làm sao mà sánh bằng mấy thứ triết lý của
anh được”.
Lưng
anh áp sát vào bức tường phía sau, “Em nói đúng nhưng anh không thể để xảy
chuyện gì được, nếu anh xảy ra chuyện, làm sao tiếp tục đi tìm em?”
Kỉ
Đình trở về bệnh viện vẫn chưa hết nửa ngày xin nghỉ phép. Càng những lúc bấn
loạn, anh càng nghiêm khắc đòi hỏi bản thân phải gắng chỉn chu từng việc một,
ca phẫu thật mổ phanh diễn ra vào buổi chiều, anh phụ trách phần khâu vết
thương, thầy Viên theo dõi mọi việc cũng không nén được phải gật đầu hài lòng.
Ca
phẫu thuật đã xong, anh đứng bên bồn rửa, tay áo xắn lên, nước từ vòi tuôn ra
ào ào, nhưng dường như anh cứ lơ đễnh đâu đâu, bà lao công bước ngang qua, cảm
thấy là lạ, liền cất tiếng hỏi một câu, “Bác sĩ Kỉ Đình ơi, anh không sao đấy
chứ?”. Lúc này anh mới sực tỉnh đưa tay xuống vòi nước.
“Cháu không sao đâu ạ”, anh đáp. Buổi
tối, lúc quay trở lại chỗ ma mị ấy, bản thân Kỉ Đình cũng cảm thấy đang làm
việc gì vụng trộm xấu xa lắm. Phía sau quầy bar không có bóng dáng cô, anh cứ
ngỡ mình lại một lần nữa công cốc, nhưng vừa quay đầu, anh đã nhìn thấy ngay,
dưới ánh đèn lấp loáng nhập nhoạng là dáng hình lắc lư nhảy nhót ấy, vẻ lôi
cuốn biến ảo, thu hút hết thảy mọi người. Xung quanh cô chốc chốc lại vang lên
tiếng huýt sáo, một anh chàng trẻ tuổi càn rỡ còn áp sát vào nhảy cùng cô, động
tác càng lúc càng điên cuồng nóng bỏng. Anh chàng nhảy nhót quên mình, hai tay
ngông cuồng manh động, ôm quàng lấy eo cô, sờ sọang.
Chỉ
An nhắm mắt lại, phóng túng cười vang, gương mặt xinh đẹp tới mức khiến người
ta phải đắm chìm không sao cưỡng nổi, đúng vào khoảnh khắc cô mở choàng mắt,
đôi cánh tay vẫn choàng ở eo cô đột ngột buông lơi, đang ngạc nhiên, cô trông
thấy anh chàng đứng trước mặt lảo đảo lùi về phía sau, mặt mũi tức tối dõi mắt
ra phía sau lưng cô. Cô ngoái đầu lại, trông thấy Kỉ Đình, bất giác bật cười.
Anh
không nói năng gì, kéo phăng cô đi. Cô không giãy giụa mà chỉ cười man dại, mặc
kệ anh dắt đi. Anh chàng kia nào chỉ để yên, liền lách người chặn ngay trước
mặt, nhìn chăm chăm vào Kỉ Đình, “Anh làm thế này hay gớm quá nhỉ?”.
Kỉ
Đình im lặng, cứ thế kéo tuột Chỉ An đi tiếp như không nghe thấy gì. Anh chàng
kia giận dữ nói, “Thế này là thế quái nào, Chỉ An, nó là thằng nào?”.
Chỉ
An hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn Kỉ Đình, khoé môi nhếch lên, “Phải rồi, anh là
thằng quái nào?”.
Đôi
má cô ửng đỏ, trên mũi lấm tấm vài giọt mồ hôi, vẻ mơn mởn thanh xuân mê hoặc
lòng người, Kỉ Đình nhìn cô, “Chỉ An, em uống nhiều quá rồi, đi về với anh”.
“Đi
về, về chỗ nào cơ?” Cô vẫn cười cười.
“Chỗ
nào cũng được, cứ đi theo anh.”
Chỉ
An hơi nheo mắt lại, còn chưa kịp nói năng gì, cô đã bị anh chàng kia xoay sang
một bên, “Chỉ An, nếu phải đi thật, thì cũng phải cho anh một lý do thuyết phục
chứ”.
Chỉ
An cười nhạt không nói, cô phục vụ mà Kỉ Đình đã quen mặt vội vã lao đến giải
vây, “Mọi người đừng có nóng, thế này đi, Tiểu Nguyên, biết rõ tính nhau rồi,
tối nay cứ để Chỉ An đi, anh này là người nhà của cô ấy, Chi An uống với anh
một ly, coi như cho qua việc này, được không?”.
Anh
chàng tên gọi Tiểu Nguyên kia hừ một tiếng, làu bàu hồi lâu, cuối cùng cũng mở
miệng, “Anh thây kệ, Chỉ An, nếu là người nhà của em thật, coi như anh bỏ qua”.
Chỉ An chẳng nói năng chi, cô phục vụ kia mau mắn bê từ quầy bar ra một ly
rượu, chẳng nhiều nhặn gì, chỉ chưa đến một nửa vại bia loại nhỏ, xem chừng là
cố tình bảo vệ Chỉ An. Chỉ An thuận tay đón lấy ly rượu, chẳng thèm đếm xỉa gì
bập lên miệng ngay. Rượu còn chưa kịp chạm môi, đã bị một bàn tay giật ra, Kỉ
Đình cầm lấy ly, bình tĩnh nói với anh chàn