
hỉ cùng thái đô khiêu khích trong
thần sắc anh ta rõ mồn một.
Kỉ
Đình rốt cuộc không thể nhẫn nhịn thêm nữa, anh đẩy bàn trà, đứng phắt dậy, vẻ
lạnh lùng và nóng nảy hiếm thấy, “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”.
Trần
Lang ngồi nguyên một chỗ, điềm nhiên ngẩng lên nhìn anh, “Câu này đáng ra phải
do tôi hỏi mới đúng, Kỉ Đình cậu vẫn thế thôi, cậu làm tôi thất vọng quá”.
Làm
gì Kỉ Đình không hiểu ý tứ trong câu nói của Trần Lang, mặt mũi anh vẫn vẻ thờ
ơ, nhưng cái trầm tĩnh cùng thư thái trong ánh mắt đã không còn nữa, chỉ nghe
thấy tiếng thở gấp gáp của mình.
Đúng
lúc Trần Lang tưởng rằng anh sẽ quay quắt bỏ đi, Kỉ Đình từ tốn ngồi xuống ghế,
răng bất giác cắn chặt môi dưới, “Tôi van nài cậu nói cho tôi biết cô ấy ở đâu?
Tôi van nài cậu, không vì điều gì khác, chỉ vì tôi yêu cô ấy...”
Trần
Lang không nói năng gì, kể cả sau khi Kỉ Đình đã phải nghiến răng thốt ra hai
chữ “van nài” đầy tôn nghiêm, anh ta cũng chỉ cười cười, từ biệt ra về.
Người
đi rồi, trà đương nhiên cũng nguội ngắt.
Ngày
hôm sau, Kỉ Đình đi làm với bộ mặt trắng bợt, Mạc Úc Hoa nhìn thấy, dằn lòng
không đặng mà hỏi một câu, “Ốm à, trông cậu thế này đến cô quét dọn vệ sinh
cũng phải đau lòng đấy”.
Kỉ
Đình cúi xuống chỉnh lại quần áo, cười cười, “Thật à, tại hôm qua ngủ không
ngon thôi mà”.
Mạc
Úc Hoa bỗng nhớ lại bộ dạng xiêu hồn lạc phách của Kỉ Đình giữa quảng trường mà
cô tình cờ nhìn thấy hôm trước, phần nào đoán được nguồn cơn, nhưng cũng không
hỏi thêm nữa, ai nấy mải mê với công việc của mình.
Vất
vả lắm mới tống tiễn được bà bệnh nhân trung tuổi, sắp sửa phải đồng thời điều
trị viêm dạ dày mãn tính và tổn thương tinh thần, Kỉ Đình mới lôi từ đáy túi áo
blouse ra chiếc di động rung nãy giờ, trông thấy tên hiển thị trên điện thoại,
tim anh như ngừng mất nửa nhịp, là Trần Lang, trong tin nhắn của anh ta chỉ vẻn
vẹn hai từ ngắn ngủi: Tả Ngạn.
Cuối
cùng anh ta cũng chịu mở miệng. Kỉ Đình xiết chặt chiếc điện thoại trong tay,
như thể khát khao lần tìm thêm manh mối từ hai chữ cụt lủn ấy, nhưng cuối cùng
đành chịu thua, anh chỉ biết về cái phóng đãng phong tình nơi tả ngạn sông Seine,
nước Pháp trong lời đồn đại, nhưng chắc đấy không phải ý Trần Lang định nói
rồi.
Nghĩ
ngợi hồi lâu, anh đành cất tiếng hỏi người bạn đối diện, “Úc Hoa, cậu có biết
trong thành phố G có chỗ nào gọi là Tả Ngạn hay dính dáng gì đến Tả Ngạn không?
Mạc Úc Hoa đang mải vùi đầu vào sách vở, tiện miệng trả lời, “Tả Ngạn à, tớ có
biết đấy, đó là một nơi giải trí khá nổi tiếng”. Đáp xong, một hồi không thấy
Kỉ Đình có phản ứng gì, cô mới bất giác ngẩng đầu lên liếc nhìn anh, thấy anh
cứ đờ ra, cô mới thêm một câu, “À, cậu đến đây cũng chưa được bao lâu nhỉ, có
lẽ còn chưa biết chỗ này, khung cảnh cũng được lắm, buổi tối đi với bạn đến đấy
cũng ổn”.
“...Tớ
cảm ơn”. Kỉ Đình cười với cô rồi lại tiếp tục công việc đang làm dở.
Chiều
hôm ấy trong khoa có một ca phẫu thuật lớn, bác sĩ Ngô Giang mổ chính, Kỉ Đình
phụ mổ, ca phẫu thuật kéo dài đến ba tiếng rưỡi đồng hồ, sau khi kết thúc công
việc thì trời đã về đêm. Kỉ Đình thay quần áo, chạy thẳng ra cổng bệnh viên gọi
taxi.
Tả
Ngạn là chốn ắt hẳn ai ai cũng biết, có lẽ chỉ những gã khờ như mình mới chưa
nghe đến bao giờ, Kỉ Đình nghĩ bụng. Anh lên taxi, chỉ nói với tài xế một câu,
“Làm ơn đến Tả Ngạn”. Tài xế không hề chần chừ, rồ xe đi luôn, dẫn anh qua biết
bao nhiêu con phố phồn hoa nhộn nhịp. Anh chỉ nhớ mang máng là xe chạy vào một
khu buôn bán trung tâm nổi tiếng khắp thành phố, rẽ ngoặt năm lần rồi đỗ xịch
trước một chốn tương đối tĩnh lặng.
“Đến
rồi”, tài xế nói.
Đây
mà là Tả Ngạn? Kỉ Đình bước xuống xe rồi bỗng có chút nghi ngại, cái trung tâm
giải trí này không sầm uất như anh tưởng tượng, chí ít thì nhìn bên ngoài nó
khó yên ả. Chỉ có một tòa cao ốc bảy tầng trông khá cũ kĩ, chẳng đẹp đẽ hào
nhoáng gì, có điều cứ nhìn những chiếc xe cứ nườm nượp ra vào bãi đỗ xe ở bên
hông nhà, cũng thấy chút tăm tích của một nơi vui chơi giải trí công cộng. Thế
nhưng trong lòng anh hiểu rõ, ở cái nơi tấc đất tấc vàng này mà giữ được một
góc tĩnh tại yên ả thế này, không có tài lực và thanh thế hùng hậu thì đừng
mong có được.
Trước
khi đến đây anh đã nghe Mạc Úc Hoa nói là ở Tả Ngạn, tầng hai là nhà hàng, tầng
ba là karaoke, tầng bốn là bar rượu, anh không biết người mình tìm kiếm sẽ xuất
hiện ở nơi nào, lúc bước vào đại sảnh xa hoa lỗng lẫy, nhân viên dẫn khách rất
thành thạo bước lại gần ân cần hỏi han xem anh lên tầng mấy, anh chỉ dựa vào
trực giác mà đáp rằng, “Tầng bốn, cảm ơn!”.
Giây
phút thang máy mở ra ở tầng bốn, tiếng động chát chúa đến đinh tai nhức óc, anh
cố gắng lắm mới nghe thấy lời chào của nhân viên phục vụ vừa bước tới, “ Xin
chào, quý khách đi mấy người, đã có chỗ chưa ạ?” Anh cố hết sức không nhíu mày,
chỉ làm một động tác tay, ý rằng mình chỉ đi một người.
Người
phục vụ dẫn anh đến chỗ ngồi ở một góc tối rồi cúi chào bước đi ngay, thoạt
tiên anh không tài nào quen nổi với thứ nhạc ầm ĩ đến loạn cả nhịp tim cùng thứ
ánh sáng ma