
hỗ lãnh đạo bệnh viện trao
đổi mấy câu, sau đó gật đầu, ra hiệu cho hai người bọn họ vào.
Mạc
Úc Hoa và Kỉ Đình leo lên chính giữa sân thượng chẳng mấy chốc đã trông thấy cô
gái ấy, lúc này cô ấy đã vượt qua lan can phòng hộ đứng ở phía ngoài rìa sân
thượng, gió trên tầng thượng thổi đầu tóc cô rối tung, bộ quần áo bệnh nhân màu
trắng cũng phần phật trong gió, cả người lắc lư như muốn ngã nhào, khiến người
ngoài nhìn vào mà thót tim kinh hãi.
“Tiểu
Lý à, có gì thì từ từ nói, đừng có làm chuyện dại dột”. Mạc Úc Hoa không dám
lại gần, sợ làm cô gái sợ hãi, chỉ đứng gào to từ đằng xa.
Cô
gái ấy nhìn thấy hai người họ, liền òa khóc nức nở, “Bác sĩ Kỉ, anh đã bảo là,
chỉ cần tôi chịu chờ đợi, nhất định hạnh phúc sẽ đến, nhưng cuối cùng cái gì
đến đây, anh ta bảo người anh ta yêu không phải là tôi, anh ta không thể quay
đầu lại, các người lừa dối tôi hết!”. Cô gái nói, người ngã ra phía ngoài, Kỉ
Đình bất giác toát mồ hôi, chỉ đành vớt vát, “Hạnh phúc của cô đâu nhất định
phải là người đó mang tới, cô làm thế vì một người không yêu cô có đáng không?”
“Đáng
hay không ư?” Cô gái ấy vừa khóc lại vừa cười, “Không đáng thì đã làm sao chứ,
lẽ nào tình yêu, thích thì cho đi, chán thì đòi về, nói không yêu là không yêu
được sao?”.
Đúng là không thể, không biết vì đâu, thấy cô gái nói thẳng ra như thế, Kỉ Đình
đột nhiên thấy những lời thuyết phục của mình sao mà yếu ớt.
“Bảo
với họ, kêu anh ta đến đây, có vài điều tôi muốn anh ta nói trước mặt tôi. Cả
cô ta, kể cả tôi có thua, cũng phải thua cho rõ ràng, minh bạch”.
Mạc
Úc Hoa và Kỉ Đình đều hiểu ý tứ của cô gái, họ quay lại cửa lên sân thượng,
truyền đạt lại câu nói của cô gái với nhân viên 110, sau đó rẽ đám đông rời đi.
Họ không phải chuyên gia đàm phán, họ chỉ muốn trông thấy bệnh tình của cô gái
kia tạm thời chưa có gì nguy hiểm, những thứ còn lại, họ chẳng thể làm gì hơn.
Cả
hai không hẹn mà cùng quay lại phòng khám bệnh, những người tò mò hóng chuyện ở
đó đã nhiều rồi không cần thêm hai người họ nữa. Chỉ một chuyện thế này thôi đã
khiến người trên kẻ dưới trong bệnh viên nhộn nhạo hết cả lên, đến giờ trực ban
buổi chiều, xe cảnh sát hụ còi ra về, đám người bu lại xung quanh mới dần dà
tản đi, xem chừng sự vụ cuối cùng đã được giải quyết.
Kỉ
Đình thay áo blouse trắng ra, rửa sạch tay, hòa vào dòng người đang tản đi bước
ra ngoài bệnh viện, trên đường vẫn còn nghe những người tò mò kia bàn luận về
những tình tiết hay ho vừa mới xảy ra, một bà chị đi trước anh không xa nói với
một bà khác, “Đúng là sự đời chẳng thiếu trò gì, nào là bác sĩ, nào là người
nhà, rồi thằng bồ phụ tình, ai cũng khuyên giải không nổi, cuối cùng làm sao mà
không muốn chết nữa chứ?”.
Bà
kia cười nhạt mà rằng, “Tôi nghe nói là cuối cùng cô bồ của gã kia cũng tới, mà
bồ bịch gì, chỉ là gã đó yêu đơn phương thôi chứ, có người bảo là cô kia đến
chỉ nói đúng một câu, “Những người rào trước đón sau đòi tự tử, cuối cùng cũng
không chịu nhảy xuống, rặt là cái phường tham sống sợ chết”, mà kể cũng lạ, cô
ta vừa nói như thế con bé định nhảy lầu lóp ngóp bò xuống ngay”.
Kỉ Đình
khe khẽ lắc đầu trước vẻ cười cợt của bọn họ, tình yêu xưa nay vẫn là thứ khiến
người ta đau đớn, chỉ những người vô tình mới tránh được hoàn toàn mà thôi.
Anh
dõi mắt về phía vầng dương đang lặn, trời tối dần một ngày nữa lại trôi qua,
anh đã định nói với cô gái muốn nhảy lầu rằng, chỉ cần chịu chờ đợi nhất định
sẽ gặp được hạnh phúc hằng mong mỏi. Thế nhưng có thật như vậy không, chính anh
cũng không hề tin tưởng.
Từ
phía nườm nượp người vừa xôn xao hóng chuyện kéo về, qua những tia nắng còn sót
lại, anh thấp thoáng thấy một bong dáng xa xa, dong dỏng, mảnh mai, ngoài ra
không có gì đặc biệt. Kỉ Đình ngẩn người mất vài giây, sau đó hộc tốc chạy, bất
chấp tất thảy mà đuổi theo bóng dáng ấy, giữa cơn vội vã không rõ đã lách qua
bao nhiêu người, đụng vào bao nhiêu cái vai, cuối cùng anh đứng giữa dòng
người, dáo dác tứ phía, đâu đâu cũng là người nhưng chẳng thấy cô đâu.
Anh
không tin đây chỉ là ảo giác, bóng dáng ấy đã lướt qua lướt lại biết bao lần cả
trong mơ lẫn khi còn thức, thế mà anh lại một lần nữa để mất cô.
Quảng
trường nhỏ ở trước cổng bệnh viện không rộng rãi gì, Kỉ Đình đứng đó, trời đã
sâm sẩm tối, trước mặt không xa là cái ngã bảy nổi tiếng của thành phố, anh
không biết là cô đã rẽ theo hướng nào. Chưa có lúc nào anh cảm thấy căm hẫn cái
dòng người cuồn cuộn như lúc này, chỉ một chút sơ sểnh, một con người đã biến
mất tăm trong đó.
Anh
đứng nguyên tại chỗ, rõ ràng là biết đã bỏ lỡ cô, nhưng không cam tâm rời bước,
chỉ mong cô cảm nhận được nỗi kiếm tìm cùng sự chờ đợi của anh, để quay đầu trở
lại. Thực ra anh thừa biết là chẳng thể như vậy, giữa hai người họ xưa nay đâu
tồn tại sợi dây cảm ứng nào, nếu không thì vì đâu buổi đêm cô quyết định dứt
bước ra đi, anh lại chẳng hề mộng mị, đến khổ đau cũng chẳng thấy mảy may?
Anh
bỗng nhiên thấy người chập chờn nóng, lạnh, không cần phải lấy tay sờ thử, cũng
biết mồ hôi đã đọng lại thành lạnh