
ngắt trên trán.
Người
quen trong bệnh viện liên tục đi ngang qua, người thì hỏi, “Kỉ Đình à, sao lại
ở đây thế?”, người lại trêu chọc, “Kỉ Đình, chờ người yêu đấy hả?”, có người
hớn hở chạy lại đứng bên cạnh, “Bác sĩ Kỉ Đình…”. Anh gắng nén nỗi lòng, bình
thản mỉm cười với họ, sau đó dõi mắt theo bóng họ rời đi. Anh đúng là một người
ngoan ngoãn, từ bé đến giờ, mọi người đều thích khen ngợi anh, chỉ có một người
từng bám vào đầu gối anh, hỏi rành rọt từng chũ, “Kỉ Đình, anh cứ thế này có
mệt lắm không?”
Từng
ngọn đèn đường lần lượt sáng lên, người qua lại cũng dần dà thưa vắng hẳn, anh
chậm chạp đi tới một góc đèn đường không rọi tới, ôm chặt lấy thân mình sau đó
ngồi thụp xuống. Đúng thế thật, bóng tối cũng có cái hay của nó, cái gì cũng có
thể bị nhấn chìm trong nó, như lúc này đây, trong một góc khuất sáng, chẳng ai
dòm ngó, chàng trai Kỉ Đình tuổi trẻ tài cao đang cuộn tròn lại, như một con
thú non xa bầy.
Một
giọng nữ ngân nga cao vút bỗng nhiên vang lên.
... Nếu sự gặp gỡ năm xưa là định mệnh không thể tránh
Bàn tay này bỗng có sợi tơ vấn vít không rời
Hiểu ra quá muộn, xao động quá sớm
Năm tháng nào đã biến đổi cả đời kiếp này đây?...
Anh
sững sờ môt hồi, rồi nhớ ra đấy là nhạc chuông điện thoại của mình, chính là
bài hát mà cô y tá trong phòng tiêm đã cài làm nhạc chuông điện thoại cho anh.
Bài
hát cứ vang lên thiết tha quyến luyến, mãi một lúc sau anh mới bấm nút nhận
cuộc gọi, ở đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ ngọt ngào êm ái, là Chỉ Di,
cô bảo, “Anh Kỉ Đình ơi, anh khỏe không, thời tiết bên đây thế nào,ở nhà mình
đã bắt đầu trở lạnh, nếu chỗ anh cũng thế thì lúc đi đâu đừng quên mặc thêm áo
đấy”.
Anh
cố đứng dậy, gắng gỏi tỏ giọng vui vẻ để trò chuyện với cô, nghe cô kể là cô
càng lúc càng thạo chữ nổi, lũ cá vàng được chăm sóc rất tốt, lại còn nhắc đến
chuyện một lần đi đường cô suýt bị xe của Lưu Lý Lâm đâm phải, bể cá vàng trên
tay rơi xuống vỡ tan tành, dù cho sau đấy anh chàng kia đã đền cho cô rất nhiều
con cá vàng khác, nhưng cô vẫn đau lòng lắm...
Kỉ
Đình nhẫn nại lắng nghe, “Thế à, chuyện này cũng hay đấy chứ”
Chỉ
Di rốt cuộc vẫn rất tinh nhạy, cô phát hiện ra ít nhiều vẻ khác lạ ở anh, “Anh
bận à, em có làm phiền anh không thế?”
“Không
đâu, chỉ vì một lúc nữa anh có cuộc tiểu phẫu khá căng thẳng, Chỉ Di, anh cúp
máy đã nhé, lúc nào rảnh anh sẽ gọi cho em, em nhớ giữ gìn sức khỏe, gửi lời
chào bố mẹ giúp anh... À, nếu có cơ hội, hãy làm quen thêm bạn mới cho vui”
Anh
gác máy, hai tay đỡ trán. Em nói đúng, anh mệt mỏi vô cùng, Chỉ An ạ, chỉ mình
em biết được. Nhưng giờ này em ở đâu?
Như thể nghĩ ra điều gì đó, anh hấp tấp tra lại danh
bạ trong điện thoại, rồi vội vàng quay về chỗ ở, như thể một kẻ chết chìm giữa
biển khơi vớ được một khúc gỗ trôi. Tận
năm ngày sau đó, ở một tiệm trà nho nhỏ ven đường gần bệnh viện, Kỉ Đình mới có
thể hẹn gặp Trần Lang
Hai
người họ khẽ cười chào nhau, ngồi đâu ra đấy rồi, Kỉ Đình nhũn nhặn mời cô phục
vụ trà lui ra ngoài, tự mình tráng trà, tráng ấm, sau đó rót một tách cho Trần
Lang, làm cử chỉ xin mời.
Trần
Lang đón lấy tách trà, “Cậu giống hệt ông già tôi, ưa mấy cái trò này, thảo nào
ông cụ cứ khen cậu trước mặt tôi, tôi thì chả ưa gì lắm. Kỉ Đình, chúng ta cứ
thẳng toẹt ra đi, tôi tin rằng chỉ trong ba ngày mà cậu hẹn gặp tôi đến ba
lượt, chắc không phải chỉ vì mỗi việc mời tôi uống trà tâm sự chứ.”
Kỉ
Đình cúi xuống rót thêm nước, “Cậu bân rộn, mời được cậu cũng chẳng dễ gì”.
“Tôi
nghĩ, cậu đến đây được gần năm trời mà không thèm đến tìm tôi, là cậu biết tỏng
không thể moi được thứ cậu cần từ chỗ tôi, suy cho cùng cậu cũng là người thông
minh đấy”
“Tôi
không thông minh đâu, nếu không tôi đã chẳng vì một câu nói của cậu mà phải đến
tận đây”.
“Cậu
trách tôi đấy à?”
“Không,
tôi phải cảm ơn cậu mới đúng, nên cũng muốn nhờ cậu nói cho tôi biết câu trả
lời”. Kỉ Đình ngẩng mặt lên, gương mặt điềm tĩnh như không
Trần
Lang nhìn Kỉ Đình với ánh mắt dò xét, trong giọng điệu của anh ta có vẻ giễu
cợt mà Kỉ Đình rất quen, “Nói cho cậu, vì cái gì chứ? Cậu thử cho tôi một lí do
khả dĩ xem nào !”
“Cô
ấy bỏ nhà ra đi đã tròn hai năm trời rồi, cậu không bao giờ thử nghĩ xem người
trong nhà lo lắng ra sao à? Con gái con đứa một thân một mình bươn bải ở ngoài,
tôi cần biết cô ấy có sống được đàng hoàng không”, trong giọng nói của Kỉ Đình
đã nhuốm vẻ nhẫn nhịn chịu đựng.
“Cậu
nói dối, nếu thực có người để tâm đến cô ấy, giờ đây cô ấy đã không phải một
mình xoay sở như thế rồi” Trần Lang đặt tách trà xuống, nói thẳng.
Cậu
ta biết, quả nhiên là cậu ta biết cô ấy đang ở đâu, Kỉ Đình không rõ bản thân
mình thấy vui sướng hay là đau khổ nữa.
“Thêm
nữa, người nhà cô ấy còn chưa mở miệng nói năng gì, cậu dựa vào cái gì mà phải
nghe ngóng tung tích cô ấy? Hàng xóm, láng giềng hay sao? Ha!” Trần Lang tiếp
tục cười gằn.
Kỉ
Đình hít một hơi, “Tôi hỏi thăm với tư cách gì không liên quan đến cậu”
“Đương
nhiên là không rồi”, Trần Lang nháy mắt, vẻ ám c