
ã dùng cách nào đó đến đây trong bộ
dạng thảm hại này để cầu xin cậu chủ cứu nhỏ!
- Cái lốt thiên thần của cô, cô nghĩ là có thể quyến rũ được cậu hai sao? hết hi vọng với cậu cả nên chuyển sang cậu 2, cô thật quỷ quyệt! Đương
nhiên,cậu 2 sẽ không mắc bẫy nhưng tôi không bao giờ muốn một mối nguy
hại nào đến gần cậu chủ của tôi! Tôi không biết nếu cô còn sống thì sẽ
còn những quỷ kế gì. vậy nên tốt nhất… cô nên xuống Điạ Ngục đi!
Hắn rút ra 1 khẩu súng, lên đạn và chĩa về phía Băng :
- Tạm biệt… “thiên thần”
Ngón tay hắn chuẩn bị bóp cò!!!
Cạnh!
Một họng súng dí vào thái dương của tay quản lí . Hắn hạ súng, và từ từ quay lại.
Là Chấn Phong!!!
- Cậu chủ? cậu đang làm gì vậy?
Phong chưa bao giờ đụng đến súng và càng không bao giờ chĩa súng vào quản lí của mình, nên đã làm tay quản lí bất ngờ vô cùng!
- Không lẽ.. cậu chủ đã đưa cô ta đến đây?
Phong vẫn chưa hạ súng và vẫn nhìn chằm chằm tay quản lí của mình
- Cậu chủ! cậu không biết cô ta quỷ quyệt tới mức nào sao? Cô ta là 1 mối nguy hiểm. Và em, bằng mọi cách, sẽ không để cô ta sống!
Tay quản lí vừa dứt lời, khẩu súng trên tay Phong đã bị ném văng ra xa =
một lực rất mạnh và chỉ trong giây lát, Phong đã lao đến, 2 tay xiết
lấy cổ áo sơ mi của tay quản lí, xốc lên. Hắn không kịp phản ứng và chỉ
biết nhìn cậu chủ = đôi mắt bất ngờ lần nữa. Hắn thấy Phong bây giờ,
không còn cái ánh mắt vô hồn thường ngày, thay vào là đôi mắt như hằn
sâu xuống, đáng sợ vạn lần. Hắn không biết vừa phạm phải 1 tội lỗi trầm
trọng thế nào.
Phong vẫn nhìn
tay quản lí cái nhìn của Thần Chết! Đôi mắt cậu đang hằn lên.. vài tia
đỏ. Tay quản lí hiểu điều đó có nghĩa là.. án tử hình! Người hắn đang
nóng lên, những đốt ngón tay muốn căng ra, chỉ cần vài giây, hắn có thể
sẽ bốc cháy và tan thành tro bụi… chỉ cần vài giây !!
Sắc mặt Phong không thay đổi và tay quản lí đang chờ … Tử Thần!
Và…
- Chấn Nam…
1 giọng nói nhẹ như sương cất lên, Băng đang cựa người, vẫn mê man ngủ. Nhỏ lặp lại tiếng gọi lần nữa.
Phong đã bỏ tay khỏi áo quản lí. Hắn thở gấp vài lần.
- Vậy đấy! Cô ta lấy mạng cậu ba, và giờ vờ vịt gọi tên cậu ba trong tiềm
thức như thể biết lỗi lắm. Hay cô ta thấy khó mà quyến rũ thêm cậu chủ
nào nên muốn cậu 3 sống lại? Cậu chủ phải nhận ra bộ mặt thật của “thiên thần” rồi chứ?
Phong liếc nhìn tay quản lí 1 cái sắc ngọt, giọng dằn xuống quyền lực:
- Còn muốn sống… im miệng và cút ra!!
Từng chữ làm sống lưng tay quản lí ớn lạnh. Hắn chần chừ 1 chút rồi cũng bỏ ra ngoài, dù lòng còn khó chịu vô cùng.
Phong bước lại
sát chiếc giường. Băng đang kéo chiếc áo choàng lên như còn thấy lạnh.
Phong từ từ ngồi xuống , nhìn nhỏ ở cự li gần.
- Lạnh… Lạnh…. Chấn Nam…
Phong với chiếc
điều khiển ở đầu giường và tăng nhiệt điều hoà. Cậu định đứng dậy ra
khỏi phòng để Băng được ngủ ngon.. Nhưng, 1 lần nữa, bàn tay ấy lại đưa
lên giữ lấy tay Phong . Băng mắt vẫn nhắm và khẽ lắc đầu:
- Đừng.. đừng đi… Chấn Nam..
Không muốn, nhưng
tim Phong vẫn nhói lên khi nghe 2 chữ “Chấn Nam”. Cậu để yên cho bàn
tay ấy giữ lấy bàn tay mình, bàn tay ấy thật yếu ớt như luôn cần sự giúp đỡ.
Một lát, Băng lại
chìm sâu vào giấc ngủ. Bàn tay kia của Phong khẽ đưa lên, những ngón
tay chạm nhẹ vào mái tóc ấy, rồi lần xuống cổ, nơi vết cắn của tên
Leader chưa lành. Vết cắn khá sâu và những vết răng thâm lại, máu bê bết xung quanh. Nếu là Chấn Nam, những vết máu đã được lau sạch và vết
thương đã được tra thuốc, nhưng như đã nói, Phong không phải người biết quan tâm kẻ khác. Trong đầu cậu lúc này đang có 1 cái tên rất rõ ràng:
Leader!!
……
Buổi sáng, khu A.
- Cậu chủ lại không dùng bữa sáng rồi, chị Như
Cô quản gia vươn vai:
- Chắc cậu chủ đang đau đầu chút thôi. Cô người tình bị cướp ngay trong nhà mình chứ sao!
- Chị nghĩ mấy tên tội phạm có để con bé đó được sống không?
- Yên tâm đi. Chị đoán hôm nay sẽ tìm thấy xác em nó thôi
- Vui thật, trả thù cho cậu ba, cả con Yến nữa.
Cô quản gia cười
ranh ma, liếc nhìn Thuỵ An. An cũng cười đáp lại. Nụ cười không dành cho cái chết của của Băng (nếu đó là thật) mà dành cho…Kiều Như !
….
-Cậu chủ! – Vài
tên cảnh vệ cúi đầu, nhìn Khang bước lảo đảo vào phòng mình. Chẳng ai
biết cậu đi đâu tối qua, giờ thì thấy Khang về phòng, tay cầm chai rươu
mạnh sắp cạn và người thì say mèm.
Khang vào phòng,
ném chai rượu xuống đất, nó vỡ tan tành. Cậu lai lảo đảo vào phòng
trong. Không mấy khi uống rượu giải sầu, nhưng việc nghĩ Băng đã chết
làm Khang khó chịu tột cùng và muốn say để quên hết. Cậu giờ muốn đập
phá cho căn phòng tơi bời luôn.
Khang tiếp tục lảo đảo lại phía giường. Mắt cậu lờ mờ thấy có người ngủ trên giường, chiếc váy trắng quen thuộc, mái tóc dài quen thuộc. Chân Khang vẫn bước lại,
cậu bật cười:
- Mày điên rồi Lâm Chấn Khang! Giờ nhìn đâu mày cũng thấy 1 người con gái đã chết sao?... phải, mày điên rồi.
Khang bò lên giường, đầu chóng vánh vì rượu.
- EM muốn trả thù ta đấy à? Vì ta không cứu em à? Em muốn ám ảnh ta làm ta điên lên phải không?
Bàn tay Khang đưa lên, lại gần hình ảnh trước mặt, cậu nghĩ