Old school Easter eggs.
Black - Angel (Thiên Thần Bóng Tối)

Black - Angel (Thiên Thần Bóng Tối)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324692

Bình chọn: 9.5.00/10/469 lượt.

vẻ mới phải chứ?

- Tao giết Seiky vì cô ta mà! Hay mày tính bảo tao quỳ xuống trước mặt chúng

cầu xin? Hay đổi tính mạng? không bao giờ! Không bao giờ!

- Ít nhất cậu cũng không nên bỏ mặc cô ấy.

- Tao không muốn nghe tới cô ta nữa. Cô ta làm tao đau đầu! Cô ta làm tao mất cả kho hàng của cha, nhiệm vụ đầu tiên tao không hoàn thành! Chỉ có

thằng ngu xuẩn mới si tình tới mức đem tính mạng hay tự tôn để người

tình được sống thôi!

- Nhưg cậu chủ…

- Gọi gái đến cho tao! Càng nhiều càng tốt!

- Được! em sẽ gọi. Nhưng trước đó, cậu chủ nên xem thứ này đi. – Quản lí đem cái máy quay lại.

- Gì ?

- Em chưa xem. Đúng hơn không dám xem. Nó dành cho cậu chủ đấy!

……..

“ – Nói xem, em muốn chơi trò gì trước, người đẹp?

- Nói! Nói! Có nói không???

- Seiky của tao! Mày giết Seiky của tao!!

- Sao? Vui không em??... Hắn sẽ thế nào khi xem đoạn băng này?

- Bây giờ.. cho máu em… dính hết lên cơ thể em nhé! “

Đoạn video đã dừng, còn Khang, mắt vẫn dán vào màn hình, người cứng đờ…. Và chỉ 3 giây, mặt cậu đã biến sắc…

Bộp!!! Chiếc máy

quay bay xuống đất. Khang đứng dậy , bước đi như không tự chủ. Cậu đang

bắt đầu điên lên và sẽ khó dừng lại nếu không giết – người!

Khang nạp đạn vào khẩu súng ngắn và cầm thêm khẩu K113. Cậu ra khỏi phòng.

- Giết! Tao sẽ giết hết lũ chúng mày! Tao sẽ giết!!

- Cậu chủ đi đâu vậy?

Tay quản lí ngáng đường và lập tức bị 1 cú hích mạnh khiến phải lùi sang

bên. Hắn thấy cậu chủ đằng đằng sát khí với ý nghĩ muốn giết người quá

rõ.

- Cậu chủ! Ông chủ gọi đến!

Khang khựng lại, suy nghĩ chạy qua khỏi 2 chữ “giết người”

- Có lẽ ông chủ đã biết chuyện kho hàng. Cậu nên gặp ông chủ rồi quyết định xem có giết chúng nữa không!

…………

5h chiều. Yến Chi vẫn trong phòng 102.

- Em nói thật đấy. Sinh ra trên đời mà chẳg nói, chẳng cười, chẳng tỏ cảm

xúc gì, ngày nào cũg làm việc như cái máy thì người ta không gọi là sống mà chỉ gọi là tồn tại thôi! Như anh Phong đấy, là tồn tại!

Chi liếc nhìn Phong, màn triết lí không gây ảnh hưởng gì . Tay nhỏ mân mê trên thành cửa sổ, tiếp tục:

- Kể cả anh vô cảm thì chí ít anh vẫn là 1 thằng đàn ông trưởng thành. Đứng

trước con gái cũng phải cảm thấy gì chứ? Chắc chắn có, không tình yêu

thì cũng là dục vọng!

Chi quay lại nhìn Phong vẫn ngồi trước màn hình máy. Cậu chợt mở mắt, đứng dậy, đi lướt

qua mặt Chi, vào phòng trong. Cửa phòng đóng lại và nghe tiếng khoá cửa lạch cạch.

- Anh… anh ơi…- Chi nhìn theo, mặt ngẩn ra.

Phòng ngủ phía

trong, 1 bức tranh lớn từ từ dịch chuyển, lộ ra chiếc thang máy hình hộp trong suốt. Phong bước vào và định xuống tầng hầm thứ nhất. Hệ thống

vừa báo có trục trặc ở… tháp làm lạnh!

…Căn hầm tối.

Băng không rõ được thời gian nhưng thấy nhiệt độ ngày càng xuống thấp nên hiểu màn đêm đã

buông xuống. Nhỏ vẫn co ro 1 chỗ, nhưng lần này có chiếc áo bò rộng

thùng thình. Có mùi máu tanh và hôi hám nhưng Băng không quan tâm, quan

trọng là sống tiếp được lúc nào hay lúc ấy. Nhỏ lần tìm chiếc hộp

zkilico, cố sức dốc xuống

nhưng không 1 viên nào rơi ra, chỉ còn vỏ hộp rỗng.. Cứ thế này đến nửa đêm sẽ khó sống

được, nhân lúc còn chịu được phải làm gì đó… Và nhỏ, chợt thấy cái lỗ

hổng trên tường với vệt sáng chiếu xuống …

Bên kia bức tường

có thể có người? Nếu không sao lại có ánh sáng? Vậy phải tìm cách báo

hiệu! Nhưng cách nào, bức tường rất dày và Băng kiệt sức rồi, vừa đói

vừa lạnh sao kêu được?... Băng nghĩ.. cố nghĩ và… Khói! Nếu đốt lửa khói sẽ bay qua lỗ hổng! Hi vọng phút chốc bừng lên, Băng lần đi tìm mấy

chai rượu. Ý nghĩ sẽ được cứu làm nhỏ quên hết nỗi sợ hãi về những bộ

xương người

Nhưng.. lửa cồn hầu như không có khói, phải có gì để đốt.. Phải! Chiếc áo bò…

……..

Khang bước ra từ phòng Lâm Chấn Đông, nỗi tức giận lắng xuống thành nỗi khó chịu.

“ Được, ta bỏ qua

chuyện kho hàng, với điều kiện con sẽ mua lại nó trong tháng này. Nhưng

con đừng nghĩ ta không biết tại sao con làm mất lô hàng. Ta không nghĩ

con là loại đàn ông coi trọng đàn bà đâu. Chỉ là cảm xúc nhất thời nên

quên đi, con cần biết thứ gì là quan trọg nhất! Còn nữa, ta biết rất rõ

chuyện về lũ chó hoang đấy. Nếu, dù chỉ là trong ý định thôi, con muốn

cứu con bé đó = cách ra tay với chúng, ta nghĩ, con không có 1 chút tư

cách hay bản lĩnh để cầm quyền! Đương nhiên con có thể cứu con bé theo

cách khác, hoặc quên nó đi, ta sẽ rất hài lòng về con.”

Khang thấy càng

lúc càng khó chịu… Quên sao? Quên 1 người con gái, chẳng phải chuyện quá nực cười để Lâm Chấn Đông phải nhắc đến sao? Cậu có thể vứt 1 đám vào

thùng rác sau khi đã qua đêm… Nhưng Băng, Băng khác hoàn toàn đám con

gái đó…

……

Băng cố dịch ra xa bức tường lạnh như băng, nhìn đám lửa vẫn cháy, thỉnh thoảng kêu lách

tách vì vài bò. Khói bắt đầu bốc lên… ngập phòng. Băng ho sù sụ rồi cố

lết ra xa hơn. Càng ngày càg lạnh mà lại chỉ phong phanh chiếc váy lụa,

Băng biết cơ hội không có nhiều. Chỉ trước nửa đêm thôi, nếu không ai

xuống tầng hầm và phát hiện ra khói thì nhỏ không thể sống được tới sáng mai!

………

- Cậu chủ! – Sheely đang bước đến

- Sao rồi?

- Em ch