XtGem Forum catalog
Bộ Bộ Kinh Tâm

Bộ Bộ Kinh Tâm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327161

Bình chọn: 10.00/10/716 lượt.

dài đều có thể lặp đi lặp lại, hình bóng của hắn trong đầu ta càng thêm rõ rệt. Khi hoa tử đằng vừa nở, thì hồi ức vương quanh khóm hoa xanh tím; dưới ánh trăng bao la, hồi ức phủ thêm một tầng khói vàng nhạt, giữa đêm khuya vắng vẻ, hồi ức bầu bạn cùng hương hoa huệ nồng nàn.

Tương tư giống như cỏ dại đều sinh trưởng rất tốt, ta lại đem toàn bộ tình cảm của mình dồn vào nét bút. Khi trận hoa tuyết đầu mùa rơi, một hòm đựng bản thảo luyện chữ đã xếp được hơn phân nửa.



Tiếng đàn lại vang lên , Xảo Tuệ cười nói:" Thập Tứ gia lại đang luyện kiếm rồi." Ta chăm chú lắng nghe một lúc, quá tĩnh lại nhớ động,bỗng nhiên hăng hái muốn đi xem Thập Tứ luyện kiếm. Sân của ta ở gần với thư phòng của hắn, nhưng vẫn chưa từng qua đó, Nói là thư phòng, kỳ thực nghe Trầm Hương nói coi như là nơi luyện công.

Trong đình sáu góc, thị thiếp của Thập Tứ Ngô Thị mặc áo choàng tuyết điêu đang gảy đàn. Trên mặt đất tuyết vẫn đọng dày, Thập Tứ lại ở trần, múa kiếm luyện võ. Ta không nhìn ra chiêu thức gì, chỉ cảm thấy Thập Tứ xuất kiếm càng lúc càng nhanh, Ngô thị hết sức muốn đuổi kịp tiết tấu của Thập Tứ, nhưng lại luôn trật nhịp, càng nhanh càng loạn, một tiếng kêu chói tai, dây đàn đã đứt, Trường kiếm trong tay Thập Tứ dời tay hướng thẳng phía trước, cắm vào một cây mai vừa nở hoa ở đằng xa. Hồng mai tới tấp rơi xuống, ánh đỏ điểm trên nền tuyết trắng điểm mới đẹp làm sao.

Ngô thị vội đứng dậy hướng về phía Thập Tứ xin lỗi , Thập Tứ khoát tay, ngắm nhìn thanh kiếm trên cây mai nói" Không liên quan đến ngươi." Nói rồi nhìn về chỗ cột hành lang nơi ta lấp ló, quát lớn:" Ai lén lút ở đó? Ra đây!" Ta cười đi ra bên cạnh cây mai, nhìn Thập Tứ hỏi:" Giận đến thế sao? Trời đông tuyết phủ như này cũng không làm giảm nhiệt ư?".

Ngô thị vội hành lễ với ta, ta cười bảo nàng đứng lên. Nàng lại quay sang Thập Tứ hành lễ, mang đàn lui đi. Thập Tứ đi tới hỏi:" Sao lại trốn ở sau cột làm gì? Muốn nhìn thì cứ thoải mái đứng ở đình mà nhìn, chẳng phải tốt hơn sao?" Ta thấy trên mặt hắn mồ hôi đang không ngừng lăn xuống, rút khăn tay ra đưa hắn. Thập Tứ lại không đón lấy, chỉ đưa thân để cổ lại gần, ta cười giúp hắn lau đi, vừa cười vừa giúp hắn lau mồ hôi. Ta nói:" Nhanh mặc quần áo vào đi! Trời lạnh như thế này, lại mới ra mồ hôi, cẩn thận bị cảm lạnh đó". Thập Tứ cầm tay ta hỏi:" Hai chúng ta ai lạnh hơn?" Lòng bàn tay hắn nóng rực, trái lại tay ta lại lạnh lẽo. Ta cười nói:" Là ta lạnh hơn được chưa! Nhưng cũng phải mau mặc quần áo vào đi thôi!" Thập Tứ cúi đầu xoa tay cho ta, hai tay nắm chặt truyền hơi ấm cho tay ta.

Ta cười nói:" Vào nhà đi!Đứng ở trong tuyết nửa ngày rồi, cơ thể cũng nhiễm lạnh rồi đó" Thập Tứ cười gật đầu, vẫn chưa từng buông tay ta ra, nắm tay ta bước về hướng thư phòng. Ta thấy vẻ mặt hắn thản nhiên, cũng không đành tỏ ra quá ngại ngủng, bèn mặc hắn cầm tay bước vào phòng.

Thập Tứ bước vào trong nhà liền buông tay, sai người hầu đem một lò sưởi nhỏ cho ta giữ ấm tay, mình thì khoác thêm quần áo ngồi xúống bên cạnh lò sưởi.

Ta cởi áo choàng ra rồi ngồi xuống, đến bên cạnh hắn hỏi:" Ở kinh thành có chuyện gì sao?" Thập Tứ bỗng nhiên cười rộ lên, cười hết cơn mới chậm rãi nói:" La tự ta ngốc nghếch, Hoàng thượng không trách mắng chúng ta trong lòng sao có thể thoái mái được? Luôn phải tìm được một tội nào đó ra mà mắng chủi, cảnh cáo quần thần không nên làm việc ngông cuồng, trong lòng mới yên tâm. Không chỉ có chúng ta lại còn thêm Niên Canh Nghiêu nữa làm sao mà chẳng không yên lòng. Hắn mắng chúng ta kết đảng, nhưng "Niên đảng" này không phải chính hắn dung túng mà thành sao?"

Ta yên lặng ngây ra một lúc, hỏi:" Bát gia gần đây thế nào?" Thập Tứ nhíu mày nói:" Mắng chửi càng ngày càng hung hãn, nhưng ta thấy theo tác phong làm việc luôn cẩn thận của Bát ca, giống như là cố ý để lại sai lầm cho hắn mắng chửi. Chúng ta cũng đã lâu chưa từng gửi tin cho nhau, không thể đoán được tâm tư của Bát ca." Ta nói:" Trước khi đến đây, ta gặp Bát gia ở trên đường. Hắn … Hắn đã quá mệt mỏi, thầm nghĩ rời đi, bây giờ chỉ còn ràng buộc bởi Hoàng Vượng."

Thập Tứ cười lớn:" Rời đi? Hoàng thượng nếu có thể thả huynh ấy đi, huynh ấy đã sớm đi rồi. Nhưng Hoàng thượng hết lần này đến lần khác lại phong chức tước cho huynh ấy, giao việc cho huynh ấy làm, luôn luôn tìm cách để nhục mạ huynh ấy. Thậm chí lấy Bát tẩu cùng Hoàng Vượng ra uy hiếp, " Cố ý mượn cớ ốm đau không chịu ra ngoài, chắc chắn vợ y sẽ bị xử tử, con y cũng chịu trọng tội.", " Cố ý mượn cớ ốm đau không chịu ra ngoài, chắc chắn vợ y sẽ bị xử tử, con y cũng chịu trọng tội." Thập Tứ nói xong còn cười nhạt vài tiếng. Ta khẽ nói:" Rời đi tìm Bát phúc tấn."

Thập Tứ hốt hoảng bật dậy:" Ngươi nói cái gì?" Ta cúi đầu không nói, Thập Tứ sau một hồi lâu lại chậm rãi ngồi xuống. " Ngươi có vẻ đã nhìn thấu." ta ngẩng đầu chậm rãi cười nói:" Bây gìơ ta mới hiểu được cái chết đôi khi là một loại giải thoát. Ta chỉ không hiểu được việc hắn vẫn còn đang chịu khổ."

Thập Tứ ngồi ngẩn ngơ hồi lâu mới đứng dậy đi tới bên bàn, đặt bút xuống viết, viết xong lập tức gọi người đến dặn :"