Polaroid
Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329372

Bình chọn: 7.00/10/937 lượt.

ên, trên mặt lộ ra nụ cười yếu ớt

bí ẩn, tiện đà thay nàng đóng cửa xe lại, xe chạy đi trong nháy mắt, nàng chỉ

nghe thấy vài câu thoáng qua.

“Anh nói rồi… Sẽ… Gặp lại…”

****

Bốn phía vang lên tiếng ghế chạm nhau, Mân Huyên đột nhiên bừng tỉnh lại, thì

ra đã tan học. Nàng lắc lắc đầu vẫn, vẫn còn choáng váng, ôm sách vở đứng lên,

sáng nay uống hai viên thuốc cảm mạo, giờ vẫn còn mệt mỏi rã rời, cảm thấy buồn

ngủ, hai giờ học sáng nay căn bản không nghe vào.

Buổi chiều không có tiết, nàng định đi cửa hàng bánh ngọt làm thêm, mấy ngày

nay nàng liên tục xin nghỉ, giọng nói của quản lí ở đầu kia điện thoại ngày càng

ác liệt.

Đã đến cuối tháng, tiền sinh hoạt tháng sau còn không có tin tức, nàng không

muốn mất đi công việc này, hôm nay vô luận thế nào cũng phải cố mà đi.

Ra phòng học, nhanh chóng xuyên qua hành lang, ngoại trừ công việc hàng ngày,

nàng còn làm thêm việc thành đại lí lái xe. Khách của nàng chi tiền rất phóng

khoáng, trừ bỏ tiền công, còn có thể thêm chút tiền boa, mỗi tháng có khi bốn

mươi phần trăm thu nhập của nàng là từ đại lí lái xe. Nhưng mà mấy vị khách kia

đều là kẻ có tiền của giới thượng lưu, thông thường là Chỉ Dao giúp nàng giới

thiệu…

Mấy ngày nay nàng cố tránh mặt Chỉ Dao, đại lí lái xe vì vậy mà cũng không có

tin tức.

Xuống xe bus, cần đi một đoạn đường nữa mới tới cửa hàng bánh ngọt, hiện tại

còn sớm, nàng quyết định phải nhồi cái bụng trống trơn trước đã. May mà phía

trước có quán mì sợi, bà chủ chất phác nhiệt tình, mồi lần nàng học xong vội vã

đi cửa hàng bánh ngọt làm công đều ở trong này giải quyết cơm trưa.

Lúc tính tiền bà chủ nhìn thấy trong bát còn lại một nửa, nhăn mày, “Mân

Huyên, cháu ăn ít quá, có phải mì hôm nay không thể ăn? Hôm nay bác cố ý cho

cháu nhiều hơn chút, cháu rất gầy…”

“Không phải, bác chủ, mì của bác rất ngon.” Mân Huyên cười cười, “Bằng không

cháu cũng sẽ không mãi đến cửa hàng của bác.”

“Ha ha, cái miệng nhỏ của cháu cũng thật ngọt, ăn ngon là tốt rồi, lần sau

lại đến.” Bác chủ cười đến toe toét, giúp Mân Huyên mở cửa ra.

Đi khỏi quán mì, Mân Huyên đột nhiên cảm thấy tâm tình vui vẻ hơn rất nhiều,

kì thật cuộc sống của nàng, trừ bỏ tên ma quỷ Doãn Lạc Hàn kia, vẫn có mấy người

quan tâm đến nàng, ví như Chỉ Dao, Thiếu Đằng, bác chủ quán mì…

Vừa rồi cùng bác chủ nói chuyện, thời gian bị chậm trễ, nàng quyết định đi

vào con đường tắt hẻo lánh hơn.

“Không được chạy…”

“Xú tiểu tử, hôm nay mày chết chắc rồi, không đánh gãy chân mày tao

không…”

Vừa mới đi được mấy bươc, không biết từ đâu vọng đến mấy câu nói uy hiếp, kèm

theo tiếng bước chân ồn ào, nàng chợt ngừng lại, nhìn nhìn nơi phát ra tiếng

nói, thanh âm hình như vọng ra từ ngỏ nhõ trước mặt.

Vùng này an ninh không được tốt, kẻ xấu người tốt lẫn lộn. Nói không chừng

đối phương là xã hội đen, nàng cũng không dám nhìn náo nhiệt, vội vàng rẽ sang

một ngả đường khác.

Phút chốc tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ phía sau, ánh mắt nàng bắt

gặp gương mặt đẹp trai đeo kính Gucci, là hắn, gã đàn ông sáng sớm nay gặp trên

xe taxi.

“Mày cho là mày có thể chạy trốn sao, xem tao không bắt đến mày, cho mày biết

thế nào nào là giáo huấn…”

Tiếng hét to thô lỗ theo tiếng bước chân dần dần chạy tới, nàng theo bản năng

muốn quay đầu, gã kia đột nhiên kéo nàng chạy về trước.

“A… Anh bị người ta đuổi giết, làm gì lôi tôi vào? Mau buông ra…” Nàng bị

hành động đột nhiên kia làm cho ngây ngốc, vội vàng hét to bắt hắn dừng lại,

tiểu tử này bị xã hội đen đuổi giết, hiện tại lại kéo nàng cùng chạy trốn, kia

chẳng phải nàng cũng bị liên lụy?

Tên kia cố tình mắt điếc tai ngơ với lời nàng nói, lực trên tay còn xiết chặt

hơn, tiếng bước chân phía sau gắt gao đuổi theo, dường như chỉ cần bọn họ dừng

lại sẽ bị đánh nhừ tử, nàng đành phải “không trâu bắt chó đi cày”, chạy như điên

cùng hắn.

Chạy trốn thở hồng hộc, thật vất vả ra khỏi ngõ nhỏ, đi tới đường cái ngựa

xe như nước, nguyên tưởng rằng có thể thở phào nhẹ nhõm, mấy tên xã hội đen cầm

vũ khí hẳn là không gan đến mức dám đuổi tới đường cái.

Nhưng sự tình nào có theo ý mình muốn, những người đó vẫn bám sát bọn họ

không nhả, hắn lôi nàng đi không có ý dừng lại, không ngừng chạy về phía

trước.

“Xú tiểu tử, dám câu dẫn con gái ta, chán sống…” Mấy người đuổi bắt bọn họ

chạy một lúc hình như có chút khó nhọc, truyền đến tiếng thở hồng hộc.

Không phải xã hội đen sao? Sao lại có liên quan đến con gái ở đây. Mân Huyên

bị gã đàn ông lôi kéo chui vào dòng người giữa ngã tư, nàng vội vàng quay đầu

nhìn lại những người đó, đối phương ước chừng có bốn năm người, trong tay cũng

không có ống tuýt hoặc trường đao như nàng nghĩ.

Gã kia chạy trốn cũng rất nhanh, nhanh nhẹn luồn lách trong dòng người, rất

nhanh đã không còn thấy bóng dáng mấy người kia, hai người ngồi trên ghế đá

không ngừng thở.

“Này, anh…. anh trêu chọc con gái xã hội đen… Làm cái gì? Anh là ngưu

lang?”

Mân Huyên vỗ vỗ ngực, từng ngụm từng ngụm thở vào, đột nhiên nghĩ vậy, vội

vàng dịch ra một chút, dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn đối phươ