
ính hôn đầu năm của tớ với Lạc ca ca đi.”
“Tiệc đính hôn đầu năm?” Mân Huyên nghĩ mình nghe lầm, không xác định được
lặp lại một lần.
“Đúng rồi!” Chỉ Dao nở nụ cười ngọt ngào, “Lạc ca ca nói chờ anh ấy đi công
tác Nhật Bản về sẽ tổ chức.”
Nụ cười trên mặt Chỉ Dao làm mắt nàng như bị phỏng, Mân Huyên do dự lên
tiếng, “Tớ cũng không thể được…”
“Không thể.” Chỉ Dao kiên định ngắt lời nàng, “Khẳng định là cậu định nói cậu
bận làm thêm bên ngoài đúng không? Tớ không cần! Cậu là bạn tốt của tớ, tớ cùng
Lạc ca ca đính hôn, cậu đương nhiên, hơn nữa nhất định phải tham gia.”
Ngữ khí của Chỉ Dao không hề có bất cứ khe hở nào có thể thương lượng, Mân
Huyên bất đắc dĩ, Chỉ Dao thật tâm đối đãi với nàng, coi nàng là người bạn có
thể thổ lộ chuyện tình cảm, nhưng nàng thì sao, nàng lại làm gì Chỉ Dao, giấu
diếm, lừa gạt.
Trong lòng một ngàn lần, một vạn lần thầm nói xin lỗi Chỉ Dao, chỉ cần hợp
đồng kết thúc, nàng tuyệt đối giải trừ cái loại quan hệ không bình thường với
Doãn Lạc Hàn, thực xin lỗi,….
Hai giờ sau, uống xong trà chiều, nàng cùng Chỉ Dao cùng bước ra nhà hàng,
Chỉ Dao muốn đưa nàng đến địa chỉ ghi trên giấy, nhưng nàng lấy lý do ăn rất no
từ chối Chỉ Dao, vì thế Chỉ Dao lái xe đi trước.
Tạm biệt Chỉ Dao, lẳng lặng đi trên vỉa hè, nhớ tới tấm lòng chân thành của
Chỉ Dao, thân thể nàng như đeo cả tòa núi, như muốn đè chết nàng.
“…. If the bright lights blinds your eyes, my love will get you home…”
[...nếu ánh nắng chói chang làm anh lóa mắt, tình yêu của em sẽ mang anh trở
về...'>
Di động đặt trong túi đột nhiên vang lên tiếng chuông quen thuộc.
Chắc là Chỉ Dao, hay là lúc nãy nàng đã quên cái gì, nàng nhìn màn hình, mặt
trên viết tên Orange, sao lại thế này, di động nàng có một cái tên nước ngoài,
hơn nữa tiếng chuông này rõ ràng thuộc về số điện thoại của Chỉ Dao. Thật cổ
quái…
Nàng ấn nút nghe, “Vâng, xin hỏi ai đó…”
“Em không nhớ rõ tôi sao?” Đầu bên kia vang lên tiếng cười trêu chọc, “Bà cô
lôi thôi…”
Vừa nghe đến hai chữ “bà cô”, cơn tức lập tức bùng lên, nàng biết đối phương
là ai. “Ai, ai là bà cô. Còn có, sao anh có số điện thoại của tôi?”
“Tôi nói rồi, chúng ta nhất định là có duyên…”
“Hừ, nhất định là anh vụng trộm lưu số điện thoại của anh vào đi động tôi,
đúng hay không? Hơn nữa hiện tại tiếng chuông này cũng là kết quả trò đùa dai
của anh. Đừng tưởng chúng ta gặp nhau mới hai lần đã thành quen biết, hiện tại
tôi chính thức nói với anh một lần, tôi và anh là người xa lạ, về sau đừng tới
phiền tôi…”
Nói xong này đó, nàng dùng sức gập điện thoại vào, ném vào ba lô, chạy chậm
đến khách sạn năm sao đối diện.
Nàng theo những gì trên giấy viết mà lấy chìa khóa của cô lễ tân, rồi chạy
xuống bãi đỗ xe ngầm dưới đất, lái một chiếc Ferrari màu xanh ngọc đi ra, ngừng
ở nơi được chỉ định gần khách sạn.
Ngón tay đập đập vào tay lái, càng không ngừng nhìn giờ, hẹn bảy giờ đã quá
nửa giờ, nhưng nàng cũng không sốt ruột, quản lí điều khiển có quy định, hẹn lúc
nào liền bắt đầu tính tiền từ lúc ấy.
Nàng ngồi trong xe, lẳng lặng đợi, chán đến chết mà nhìn xung quanh chiếc xe
thể thao sang trọng. Không khỏi bắt đầu đoán đối phương là người như thế nào,
theo màu xe cùng nội thất bên trong, đối phương hẳn là đàn ông, có lẽ là vị công
tử giàu có nào đó.
Nhân lúc nàng còn đang còn ngây người, một thân ảnh rất nhanh đi tới, hai tay
thoải mái mở cửa xe, hùng hổ ngồi vào chỗ bên cạnh nàng.
Nàng bị hành động đột nhiên kia dọa cho hoảng sợ, nhưng lập tức nhớ tới đối
phương có thể là chủ chiếc xe, quay đầu đi, lại chấn động.
“Thực kinh ngạc sao?” Đôi môi đỏ của người kia hơi cong lên, “Tôi nói rồi,
chúng ta có duyên với nhau, em không thừa nhận cũng không được, đây là lần gặp
thứ ba trong ngày của chúng ta.”
“Sao lại là anh?” Nàng hung hăng trừng mắt nhìn đối phương, “Vừa rồi tôi cùng
anh trò chuyện, anh đang theo dõi tôi. Không phải là anh thấy nhàm chán, trêu
đùa tôi rất vui vẻ đúng không? Tôi đang làm việc, lát nữa chủ nhân chiếc xe này
sẽ đi ra. Nếu không muốn đi gặp bảo vệ, mời anh tránh ra.”
Ý định dùng ngôn từ hù dọa hắn hoàn toàn không có hiệu quả, hắn vẫn không chút sứt mẻ như cũ, hơn nữa còn hứng thú dào dạt nhìn nàng. "Em dựa vào việc này để kiếm tiền sinh hoạt?"
"Tiên sinh, hình như việc này cùng ngài không quan hệ đi". Mân Huyên lườm hắn, người này không chỉ da mặt dày, còn rất hay tò mò.
Khuôn mặt đẹp trai hiện lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy, hắn không nói lời nào chỉ nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên cảm thấy tiểu tử này như thành người khác, nhưng ánh mắt như vậy cũng không làm nàng chán ghét, ngược lại còn nổi lên một chút lo lắng.
"Anh, anh đi nhanh đi, chủ nhân chiếc xe này sẽ lập tức đến". Không hiểu sao nàng không dám nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của hắn. dời tầm mắt về phía bụi cỏ xa xa phía trước.
"Tôi chính là chủ nhân chiếc xe này". Một tiếng cười bỡn cợt truyền đến, hắn tự tay đưa cho nàng danh thiếp thiếp vàng, mặt trên chỉ có một hàng chữ đơn giản: Kim thị tập đoàn Kim Chính Vũ. Mân Huyên láy ra tờ giấy Chỉ Dao đưa cho mình, trùn