
uộc sống của
ngươi không có gì thú vị, cho nên ngươi tính toán đem cưới Ôn gia tiểu
thư về nhà, rồi cùng nàng chơi đùa … Ai ôi!”. Đột nhiên hắn bị một đạo
khí mạnh mẽ đánh trúng ngực, làm lời chưa nói hết phải nuốt trở về.
Lãnh Dực Vĩ dương dương tự đắc phe phẩy cây quạt trong tay, lời nói một khi đã nói ra hết rồi, sẽ mất đi cái thú vị của nó.
“Chính là ngươi không phải
cũng rất…”. Lãnh Ngạn Kì cứ tiếp tục nói không dừng lại, đây là bản tâm từ bi vốn có, những kẻ một khi có bối phận cao hơn người ta là tốt lắm rồi, liền tỏ vẻ này vẻ kia không coi ai ra gì, cũng bởi vậy hắn phải
đòi lại quyền công bằng. Liền như vậy, Lãnh bảo chủ vẫn mỉm cười nghe
hai người đối thoại, lúc này lại lên tiếng không để Lãnh Ngạn Kì nói
hết.
“Nếu không còn gì nghi vấn,
như vậy các ngươi nhanh tiến hành an bài cho chu đáo, không lâu sau
phải đến Giang nam nghênh thú (dâu), ta không hy vọng tới lúc đó có gì
bị bại lộ”. Thần sắc hắn thay đổi, do đàm luận công việc nên lập tức
bày ra vẻ mặt thật đứng đắn.
Mỗi khi tiến hành công việc,
ngẫu nhiên cũng sẽ phát sinh những sự việc xảy ra ngoài dự kiến, dù sao vận mệnh là thứ không ai có thể đảm bảo nắm vững được không phải sao?
Giờ khắc này sẽ không có việc gì, nhưng làm sao dám cam đoan giây tiếp
theo sẽ không xuất hiện chuyện xấu.
Không thể nói bừa điều gì, có
người thực chán ghét loại đột biến phát sinh, nhưng biến cố phát sinh
nên xem là lẽ thường đi, đây chẳng phải là điều vốn hay phải trải qua
của mỗi sinh mệnh hay sao? Nếu mọi việc đều luôn xảy ra như ý mình,
chẳng phải sẽ khiến kẻ khác cảm thấy nhàm chán buồn tẻ muốn chết hay
sao, mỗi sinh mệnh lại có một số mệnh khác nhau, tùy thời điểm, thời
khắc, ngày tháng, lại xảy ra biến hóa, tốt hay xấu, cũng cứ thử đối
diện xem sao?
(Lady meo meo: thế là ta
lại edit xong thêm một phần nữa làm qua mừng năm mới các nàng, mệt thật ý. Có những chỗ khó lắm. He he ta phục ta quá. Ah, ta có một điều muốn hỏi, mọi ng. thấy tên của các nhân vật trong truyện này thế nào? Ta
thì thấy rất tức cười. Uẩn Đình: ta liên tưởng tới cái đình chùa buồn
bã u uẩn, khóc tới chảy nước lung tung búa lua xua. Ti Khải Duẫn: cái
họ ngộ quá. Còn Lãnh Ngạn Kì thì lầm ta liên tưởng đến hình ảnh ai đó
lâu ngày không tắm kì ra một đống gét bẩn. Sorry các nàng, ta thô lỗ
quá nhưng đó là những lời thật lòng ta nghĩ vậy). Ôi trời ơi! Đau … đau a! cái
đầu của nàng như bị ngàn cái kim nó châm, tứ chi tê liệt đau nhức như
bị đánh, lại còn là bị đánh vô cùng một chỗ đau khó nhịn được. Nàng còn không dám xác địnhtừng trận rên la kia là của ai a, có phải xuất phát
từ trong miệng mình mà ra không. Bởi vì nàng không biết là liệu mình
còn có khí lực để phát ra tiếng hay không.
Nàng … là bị làm sao vậy? A!
nàng nhớ lại khoảnh khắc đó, trong lúc nguy cấp nàng đã đẩy Khải Duẫn
ra, thế rồi nàng bị chiếc xe đâm vào … Đúng rồi, Khải Duẫn không có
việc gì xảy ra chứ?
Nghĩ đến đây, Âu Uẩn Đìnhlúc
này mới cố gắng dãy dụa đứng dậy, nàng dung hết sức của chín trâu hai
hổ để tự nâng bản thân mình dậy, mắt nhẹ nhàng đảo xung quanh, chỉ là
giây phút này nàng mới nhận ra…. Đây là đâu a?
Mọi thứ xung quanh chỉ có thể
dùng mấy từ ” Cổ mầu cổ hương”* ( mầu sắc hương thơm cổ xưa) để hình
dung cách bài trí, chiếc đàn tự chế để trên mặt bàn, cửa ra vào bằng gỗ đen, cửa sổ hình vòng cung … Từ từ, liền ngay cả nàng cũng đang nằm
trên một chiếc giường gỗ lớn, lại cũng để lộ ra hơi thở của sự “lỗi
thời”.
Nàng thực không biết chính
mình đang ở cái địa phương nào, diều duy nhất có thể khẳng định, nơi
này tuyệt không phải bệnh viện, chẳng lẽ nơi này lại là thiên đường.
Đây có khả năng là thiên đường hay sao? Nàng rốt cuộc chả lẽ chết rồi
sao?
Nói không kinh sợ thì chính là lừa bản thân mình, bất quá giây phút này duy chỉ có sự trấn tĩnh mới
giải quyết được vấn đề. Tự hỏi trong chốc lát, rồi nàng tự đứng dậy tìm đáp án.
Không … không thể nào? Ngay cả cách bài trí cái giường, cũng chỉ có trên phim kịch Ti vi mới có thể xuất hiện, chiếc hài (giầy) hoa này nữa, đang lúc nang do dự có phải là mình đã xuyên về cổ đại
hay không, thì ngay lập tức tiếng gõ cửa nhẹ, đồng thời ngay lập tức
cửa gỗ bị mở đẩy sang một bên. Âu Uẩn Đình còn chưa kịp có phản ứng gì, chỉ thấy một đôi bàn tay lớn đầy thịt hướng về phía nàng, nàng kinh dị tới ngây ngốc, ngốc đến không kịp né tránh đã bị cái người có bàn tay
đầy thịt ôm lấy.
“Phiên Nhân à, ngươi chính là
dọa phúc thẩm sợ chết mất, liền như vậy, không ăn uống bất động hôn mê
nhiều ngày, làm hại phúc thẩm nghĩ đến có khi nào ngươi mãi sẽ không có tỉnh lại không? Ô ô giờ thì không có việc gì rồi, không việc gì là tốt rồi”.
Phụ nhân đang đứng trước mặt
nàng đây to béo ngổn ngang vô cùng, không ngừng lớn tiếng la hét, khóc
lóc thê thảm, lại cứ luôn ôm chặt lấy nàng để tỏ sự vui sướng, hoàn
toàn không quan tâm nàng đang bị ôm chặt không thở được khó chịu giãy
dụa liên tục.
Ô oa! Ai … mau mau đến đây….
Mau cứu nàng, nàng… mau, không khí, Âu Uẩn Đình nhăn nhó, khuôn mặt nhỏ nhắn bị chôn sâu ở hai tòa s