
có tâm lý như vậy về tình yêu. Không có cách nào thoát
ra khỏi vết đen của sự thất bại trong kì thi đại học, nên tôi mang niềm
hi vọng của mình về một trường đại học danh tiếng từ khi học trung học
đặt vào nửa kia của mình. Nghĩ lại mới thấy, hồi đó các nam sinh của
trường chúng tôi không hề có địa vị gì trong lòng tôi. Nói hơi khoa
trương một chút, ở trường, từ trước tới nay tôi chưa từng để ý tới bất
cứ một nam sinh nào. Bởi vì hoàn toàn không cần thiết. Nam sinh của cả
trường này đều không phù hợp với điều kiện tìm bạn trai mà tôi đã nêu ở
trên.
Nhưng khi đó, tôi không có nhiều cơ hội quen biết các nam sinh của
trường danh tiếng như trường Đại học Thanh Hoa. May thay, cậu bạn mà tôi thích trường trung học đã đến Thanh Hoa học. Thế là tôi tự nhiên cứ
tiếp tục kéo dài tình cảm đó. Bây giờ tôi sẽ phân tích tình cảm của tôi
với cậu ấy như thế này. Năm thứ nhất, tình cảm của tôi đối với cậu ấy
không còn là thích đơn thuần nữa mà đã trở thành một kiểu gửi gắm lí
tưởng.
Với trạng thái tâm lí này, nhớ lại những nam sinh từng gặp hồi năm
thứ nhất tôi đều thấy buồn cười. Tôi cảm thấy, nếu tôi viết về những
người từng theo đuổi tôi với thái độ như thế có thể gây ra sự bất mãn
của một bộ phận bạn đọc, bởi vì có lẽ họ cũng từng làm chuyện tương tự
với các nữ sinh khác. Khi đọc đến những dòng dưới đây, họ có thể sẽ lo
lắng rằng những nữ sinh lúc đầu họ theo đuổi cũng đã có lúc giễu cợt họ
như vậy.
Tôi do dự hết lần này đến lần khác nhưng vẫn quyết định viết ra, dù
cho có làm hỏng hình ảnh của chính mình. Mục đích là để nói với những
nam sinh chưa từng theo đuổi nữ sinh rằng, trong khi theo đuổi không nên mắc phải những lỗi tương tự như thế nữa. Con trai theo đuổi con gái,
khó khăn như vượt đèo.Câu nói này quả không sai.
Nam sinh vô vị đầu tiên mà tôi gặp là ở thư viện.
Năm thứ nhất, theo thông lệ, tối tối tôi thường đến thư viện. Đọc
sách một lúc. Đột nhiên một cuốn sách từ ghế đối diện trượt qua. Tôi đọc những dòng viết trên đó: Dáng vẻ đọc sách của bạn rất đẹp, có thể làm
quen một chút không? Tôi ngẩng đầu nhìn cậu nam sinh đó, trông cũng
không xấu trai lắm. Chữ viết bằng bút máy cũng rất đẹp.
Đáng tiếc là đã tìm nhầm đối tượng, thật là một cách làm quen thô
thiển. Lại sao chép mấy cuốn tiểu thuyết tình yêu à? Cẩn thận tác giả
kiện cậu tội ăn cắp bản quyền. Tôi thích sự lãng mạn nhưng tôi ghét tất
cả những sự lãng mạn sao chép, vay mượn. Lãng mạn là một loại sáng tạo.
(Nghe người ta nói, rất nhiều nam sinh chạy đi mượn đọc tiểu thuyết tình yêu cũng chính là để khi tán tỉnh một em thì có thể học thêm vài chiêu. Thật quá phô, nếu không may bị em ấy phát hiện là bạn đang bắt chước
các tình tiết trong tiểu thuyết tình yêu, thì bạn đâm đầu vào miếng đậu
phụ mà chết cho rồi). Tôi cúi đầu xuống, tiếp tục đọc sách và tự trấn
tĩnh bản thân.
Cậu ta đã cầm quyển vở về rồi, một lát sau, quyển vở lại trượt đến
trước mặt tôi. Bên trên viết: Bạn là sinh viên khoa Ngoại ngữ phải
không? Hình như tôi đã từng gặp bạn ở một buổi dạ hội nào đó.
Tôi ngẩng đầu lên lần nữa, nói một cách rõ ràng rằng: "Xin lỗi, từ
trước tới nay tôi chưa từng tham gia bất kỳ một buổi dạ hội nào". Cậu
nam sinh tự tin một cách vô duyên đó nhìn tôi. Tôi vừa nhìn thấy ánh mắt đó đã ghét rồi, cũng chẳng phải là thần tình yêu, tự tin như thế làm gì chứ? Đàn ông nếu không phải làm trong ngành dịch vụ thì không nên mang
bộ mặt nghiêm chỉnh đó ra làm con át chủ bài. Vô ích. Em gái nhỏ dễ tán
tỉnh có phải không? Tôi chỉ coi cậu là một nam sinh nhỏ bé. Nếu trong
mắt cậu có chút ngượng ngùng, có thể tôi còn cảm thấy cậu có chút thành
ý, nhưng cậu lại nhìn tôi với con mắt coi mọi thứ chẳng là gì như thế,
nên tôi chỉ xem cậu là đồ vô vị. (Khi tìm con gái để làm quen không nên
tỏ ra quá kinh nghiệm, cái vẻ coi mọi thứ chẳng ra gì sẽ chứng tỏ không
có thành ý chút nào rất dễ gây phản cảm). Tôi đẩy quyển vở ra. Tôi không quan tâm và tiếp tục đọc sách. Tự trấn tĩnh bản thân.
Không đến một phút sau, cậu ta lại đẩy quyển sách sang. Bên trên
viết: Đừng đọc sách nữa, chúng ta ra ngoài đi dạo được không? Tôi phát
chán. Tôi không thích những nam sinh như thế, một chút cũng không. Vô
vị, không có năng lực, vô liêm sỉ. Tôi gập sách lại, để nó lên giá,
rảo bước đi ra ngoài. Vừa ra đến cửa, cậu nam sinh đó liền đi theo tôi
ra ngoài. Tôi không quan tâm, đi xuống tầng. Ở cầu thang tôi gặp một cô
bạn cùng lớp, cô ấy nhìn tôi một cái, nhìn cậu nam sinh đang đi song
song với tôi một cái, rồi tủm tỉm cười. Tôi có cảm giác bị sỉ nhục, chỉ
muốn nhanh chóng về phòng kí túc xá, thật là đồ vô duyên.
Vừa ra khỏi cổng thư viện cậu ta liền nói: "Đừng đi nhanh thế, làm
quen một chút đi. Tôi làm sinh viên khoá 99 khoa Lịch sử, trông bạn rất
quen, bạn là sinh viên Ngoại ngữ đúng không? Điện thoại của bạn là thế
nào? Quê bạn ở đâu?"
Tôi đi đằng trước, cậu ta đi kề bên cứ liến thắng không ngớt. Cậu ta
tỏ vẻ là một tay tán gái cừ khôi. Nhưng một cao thủ tán gái thật sự
không bao giờ chủ động bám lấy con gái, một cao thủ thật sự sẽ tự có c