Bốn Năm Phấn Hồng

Bốn Năm Phấn Hồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322983

Bình chọn: 10.00/10/298 lượt.

on gái chủ động tìm đến sẵn sàng xin chết. Như một người đàn ông thật sự

có sức hấp dẫn, có địa vị sẽ hiểu rằng con gái trên thế gian này, khối

cô có thể lên giường với anh ta, dăm bảy cô có thể khiến anh ta để mắt

đến, may ra chỉ có được một hai cô có thể khiến anh ta để tâm. Ba lí

luận trên là của hạng đàn ông ưu tú. Những điều này, khi đã có một sự

từng trải nhất định đàn ông sẽ hiểu hết.

Tôi quay đầu lại nói: "Tôi không thể nói cho cậu biết."

Cậu ta thoạt đầu ngẩn ra rồi lại cười một cách lịch sự.

Sau đó cậu ta lấy bút ra, vừa đi vừa viết cái gì đó lên quyển vở. Tôi liếc nhìn, cậu ta viếc rất nhanh. Một lát sau cậu ta xé một mẩu giấy từ quyển vở đưa cho tôi. Tôi do dự một lát, rất hiếu kỳ nên cầm lấy đọc,

bên trên viết tám chữ số và một cái tên, còn có một câu: Hãy liên lạc

với tôi.

Tôi không nói gì. Tôi cúi gằm mặt xuống, cẩn thận gấp tờ giấy đó lại. Gấp đôi, rồi gấp đôi, lại gấp đôi nữa, cậu nam sinh đó tiếp tục nói:

"Bạn sống ở khu nhà nào? Bây giờ bạn về phòng à?" Tôi không trả lời cậu

ta mà tiếp tục gập tờ giấy đó. Gập đến khi còn 1cm thì thấy không cách

nào gập tiếp được nữa, rồi nắm chặt trong tay và rảo bước về phía trước.

Đi 10m về phía trước đến một thùng rác, tôi tiện tay vứt luôn mẩu giấy đã gấp vào. Người ấy đờ đẫn đứng lại.

Tôi tiếp tục rảo bước về phía trước, cảm thấy hai chúng tôi đều rất

bỉ ổi. (Nếu con gái không tỏ ra thiện cảm gì với bạn, thì đừng nên tuỳ

tiện chủ động để lại mối liên lạc, nếu k chỉ có thể có ba kết cục. Thứ

nhất, mối liên lạc sẽ bị vứt bỏ ngay tại chỗ. Thứ hai, bạn chờ đợi một

cách ngốc nghếch nhưng cô ấy không bao giờ liên lạc với bạn. Thứ ba, cô

ấy có liên lạc với bạn, thì cũng chỉ bởi vì cô ấy rắp tâm đùa cợt bạn

hoặc chỉ vì muốn bạn mời cô ấy đi ăn. Bởi vì, dù đã nhìn đến bạn, nhưng

khả năng là cô ấy sẽ qua lại với bạn thì giống như là khả năng Sao Hoả

gặp Trái Đất ấy. Một cô gái thực sự có chút danh giá sẽ không tuỳ tiện

làm quen với những chàng trai trẻ trên đường. Kết luận: khi gặp một

người con gái vừa ý thì không nên để lại số điện thoại của mình mà tốt

nhất là tìm đối phương và xin số điện thoại).

Cậu nam sinh vô vị thứ hai mà tôi gặp là ở nhà ăn. Cậu ta hỏi mượn

tôi giấy ăn, như vậy cậu ta đã phạm một sai lầm nghiêm trọng. Con trai

không mang theo giấy ăn, khi ăn cơm khiến người ta có cảm giác dơ bẩn.

Cậu ta hỏi: "Này bạn, bạn có thể cho tôi mượn tờ giấy ăn được không?" và còn ngồi đối diện tôi, nhìn tôi chăm chú, làm ra vẻ muốn cùng tôi nói

chuyện lâu hơn. Tôi liên tưởng ngay đến chuyện nếu tôi để ý đến cậu ta

thì chúng tôi có thể sẽ làm quen, cậu ta có thể làm bạn trai của tôi,

như vậy có lẽ một ngày nào đó khi tôi và cậu ta hôn nhau... Đoạn giả

thiết này khiến tôi vô cùng ghê tởm. Thế là tôi nhanh hết mức ném cho

cậu ta một gói giấy ăn, và đứng dậy rời khỏi đó càng nhanh hơn nữa. (Khi bạn muốn tiếp cận một em ở nhà ăn, không nên lấy lí do là mượn giấy ăn, nếu sức tưởng tượng của em gái đó và bạn đều phong phú như nhau thì bạn sẽ không có một chút hi vọng nào, chi bằng hãy giúp cô ấy mua một cốc

đồ uống để lấy cớ tiếp cận. Tốt cho bạn cũng tốt cho cả cô ấy. Phải

không? Nhưng nếu cô ấy không nói năng gì mà chỉ lặng lẽ uống hết cốc

nước rồi phủi đít quay đi thì cũng đừng trách tôi. Tôi sẽ lấy cớ là:

"Lòng người khó đoán". Mà tôi nào biết được vẫn còn có những cô gái độc

ác như thế chứ!).

Cậu nam sinh thứ ba mà tôi gặp là ở phòng tự học. Vào đại học, năm

thứ nhất tôi từng ba lần đến phòng tự học. Trong đó có một lần đã gặp

phải chuyện như thế này:

Tôi ngồi trong phòng học vô cùng buồn chán, nhìn kim đồng hồ chầm

chậm quay từng vòng từng vòng, tôi lật giở cuốn sách một lèo hết trang

này sang trang khác, vừa thấy vô vị lại vừa thấy sợ hãi, sợ rằng cái

kiểu đọc lan man thế này sẽ không có ích gì, đến lúc thi sẽ làm thế nào. Bây giờ tôi nghĩ lại thấy hồi đó cũng thật ngây thơ làm sao, vậy mà tôi đã lầm tưởng rằng thành tích thi các môn khoa học xã hội ở đại học và

việc đọc sách giáo khoa thường xuyên có mối liên hệ với nhau. Nhưng chỉ

không quá ba lần lên phòng tự học khiến tôi hiểu ra rằng, ở đại học lên

lớp là vô vị, tan học là vô vị, yêu đương lại càng vô vị, còn lên phòng

tự học là mức độ cao nhất của sự vô vị.

Kể xa hơn một chút. Trong một buổi tự học, sau khi ra ngoài đi vệ

sinh, quay lại tôi phát hiện trên quyển sách đáng mở có thêm một mẩu

giấy, bên trên viết một số điện thoại và còn có một câu: Làm quen một

chút được không? Tôi nhìn quanh tứ phía, trong vòng một mét không có nam sinh nào, trong vòng hai mét có rất nhiều nam sinh nhưng đều đang vùi

đầu vào học, không có ai ngầm ra hiệu cho tôi với một ánh mắt lạ lùng,

cho dù chỉ là dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi rằng mẩu giấy đó là do cậu ta viết cũng không có, chẳng có gì cả. Chỉ có một mình tôi đang ngẩn ra

cầm mẩu giấy.

Tôi từng có rất nhiều kiểu phán đoán, có thể đây là do một phòng nam

sinh đang đánh cược xem có hay không một cô em dễ dàng mắc câu. Có thể

là khi lên phòng tự học, cái kiểu giở sách nôn nóng của tôi khiến các nữ sinh xung qu


Polaroid