
sự nỗ lực của chính mình mới có thể
thưởng thức được phần thịt quả giàu dinh dưỡng còn lại. Kể cả những
người xem ra ưu tú tuyệt vời thì cũng không ngoại lệ.
Lần thứ hai nhìn thấy Chu Dữ, tôi đã chú ý quan sát hơn. Cô nữ sinh
ấy không ưa nhìn cho lắm, vừa béo vừa lùn, lại đen, đôi mắt nhỏ híp lại, làn da thô ráp, còn xa mới chạm tới hai chữ "người đẹp". Khi đó nghĩ
lại việc cô ấy đã để ý đến tôi và tuyển tôi vào ban tuyên truyền tôi lại thấy mang ơn cô ấy. Sau này tôi mới phát hiện ra rằng thực ra ở đây
không dùng người dựa vào quen biết: mới đầu, khi nhận tôi vào, họ đã coi tôi là người tài đức (trước tiên không cần xấu hổ, lại càng không cần
phải che giấu thái độ). Chu Dữ rất nhanh chóng thu nạp tôi vào dưới
trướng của mình. Chúng tôi phụ trách việc đưa tin, nói cho cùng, chính
là ca tụng công đức của trường. Tôi nghĩ chắc chắn cô ấy cảm thấy rằng
con mắt mình còn tinh hơn cả Bá Nhạc (1). Bởi vì chỉ xem những bản tin
phát thanh cô ấy soạn trước đây, tôi đã thấy rằng cô ấy vừa ra tay là
được ngay. Tôi còn nhớ rất rõ, trong lần họp đầu, trưởng trung tâm thời
sự của chúng tôi đã biểu dương tôi như sau: "Bản tin này do Dịch Phấn
Hàn viết, từng chỗ một đều không có vẻ gì là của một sinh viên mới vào
năm thứ nhất, từ trước đến nay chưa một nữ sinh nào viết được một bản
tin thời sự mang tính văn học như thế". Ngay lập tức, tôi có cảm giác
kiêu ngạo và nhanh chóng vạch ra kế hoạch trong đầu, cần phải viết tốt
thật nhiều bản tin, phải trở thành một nhân vật thời sự nổi tiếng.
Đến tuần thứ ba, tôi nhận ra rằng việc này không thích hợp nữa. Chu
Dữ không làm bất cứ việc gì, tất cả bản tin đều do tôi viết nhưng khi kí tên ghi điểm lại là cô ta. Phiền muộn, dù sao cũng là người mới mà,
thôi vậy. Cho dù thế nào chăng nữa thì Chu Dữ cũng là chủ nhiệm ban biên tập. Nói rõ thêm một chút, cô ấy là chủ nhiệm ban biên tập nhưng thực
chất công việc là cùng tôi soạn ra bản tin của cùng một mục. Không lâu
sau, khu vực Vũ Hán có cuộc thi phát thanh mở rộng của các trường đại
học và cao đẳng thuộc khu vực với sự hợp tác của các đài truyền hình Hồ
Bắc. Trung tâm tin tức của trường đã giao cho nhóm chúng tôi nhiệm vụ
khó khăn và vinh quang này. Khi đó tôi đã một mình làm chương trình đó,
Chu Dữ không nghe, không hỏi mà chỉ đề tên mình vào. Tôi đã mất hai buổi tối, từ khi chọn đề tài rồi viết bài, rồi ghi âm đến khi chỉnh sửa,
cuối cùng cũng hoàn thành bài viết. "Ông trời không phụ người có tâm",
tôi rất tin vào câu nói này. Vừa làm đã được ngay một giải nhất duy
nhất. Nhưng khi tổ chức trao giải trên sân khấu Hàn khẩu, người được
tuyên bố nhận giải là Chu Dữ!
Chu Dữ viết, Chu Dữ biên soạn, Chu Dữ làm, Chu Dữ ghi âm! Tôi vô cùng phẫn nộ! Vô sỉ, thật vô sĩ quá!
(1.Bá Nhạc: Người chuyên coi tướng ngựa thời Xuân Thu Chiến Quốc, ông đã có công tìm ra con ngựa Thiên Lí cho Sở Vương. Bá Nhạc: chỉ người
chuyên phát hiện và bồi dưỡng nhân tài. (Mọi chú thích đều của dịch
giả))
Ngày hôm đó tôi đã cố ý mặc thật đẹp, tôi ngồi phía dưới tròn mắt
nhìn Chu Dữ vui mừng hớn hở uốn éo cái thân hình béo mập lên sân khấu,
ánh đèn chiếu vào khuôn mặt góc cạnh khiến nét mặt tươi cười của cô ta
trông hung ác dị thường. Ngồi dưới sân khấu mà tôi có cảm giác bị cưỡng
hiếp sờ sờ trước mặt. Toàn thân khô héo, ngọn lửa phẫn nộ trong tôi đang rừng rực bốc lên. Ngay lập tức, tôi hỏi một chủ nhiệm khác của trung
tâm tin tức: "Đây là tác phẩm của Chu Dữ phải không?". Tôi còn chú ý đến cả cách đặt câu hỏi. Người đàn ông đó tỏ vẻ mừng vui đắc ý nói: "Đúng
rồi, khi nộp bản thảo lên người kí tên đều là cô ấy. Cô nữ sinh này thật giỏi, năm nào tham gia cuộc thi này cũng đều đoạt giải!".
Tất cả mọi người trong trường chúng tôi đều vỗ tay nhiệt liệt ở phía
dưới. Cả thế giới như đang náo động cả lên. Tôi không nói không rằng
nhìn cô ta. Cảm giác khó chịu không nói được thành lời.
Tôi cũng chẳng thèm hỏi Chu Dữ một lời. Tôi là một nữ sinh trầm tính. Tôi chợt cảm thấy kiểu cạnh tranh này hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì.
Đôi bên đều như ếch ngồi đáy giếng, cứ cho là cạnh tranh đến nỗi một mất một còn, một bên dồn bên kia vào chỗ chết, vậy ý nghĩa ở chỗ nào? Ý
nghĩa chẳng qua là ở chỗ: Kẻ thua nhảy ra khỏi cái giếng đó hoặc là chết dưới đáy giếng, con ếch dưới đáy giếng, luôn tự cho rằng mảnh trời trên đầu là cả thiên hạ của mình.
Tôi đã chọn cách thoát khỏi trung tâm thời sự, tôi phải nhảy ra, tôi
không thể nào chịu nổi cái kiểu cạnh tranh hẹp hòi và bẩn thỉu như thế,
tôi không muốn trở thành con ếch xanh ngạt thở. Tôi là một cô gái cung
Thần Nông mạnh mẽ, tôi sẽ nhớ lấy cô ta. Ngày tôi nộp đơn xin rút khỏi
đài, Chu Dữ kéo tay tôi, đôi mắt ánh lên sự tiếc nuối và lưu luyến vô
hạn, như thể là bạn trai cô ta đưa ra lời đề nghị chia tay vậy. Tôi muốn cô ta phải thật sự tiếc nuối, cô ta sẽ không thể tìm đâu ra một người
làm hộ tốt như tôi, một đối tượng để cưỡng đoạt vừa đúng giờ lại vừa mềm yếu như thế nữa.
Sự việc này đã làm tổn thương sâu sắc tới tâm hồn nhỏ bé và thuần
khiết của tôi. Hình dung như thế về thời trong tr