
chưa đủ
rộng, tiền cũng không đủ nhiều nên không thể đi Mỹ được. Chắc gì đã lấy
được visa của Mỹ. Cuối cùng Tô Tiêu cũng bắn sang một câu đầy hàm ý:
"Sao họ lại không đóng cho cái dấu nhỉ?". Chương Hàm Yên nhẹ nhàng nói:
"Ừ, tớ cũng biết là xin visa của Mỹ rất khó. Có thể tớ sẽ không học hết
đại học ở đây rồi lại chuyển qua Mỹ". Những cô gái thông minh thì phong
thái cũng không giống những cô gái bình thường. Điềm tĩnh trước mọi việc là cách hiệu quả nhất để công kích lại đối phương. Tô Tiêu không phải
là đối thủ của cô ấy. Tôi cười thầm trong bụng. Cái phong thái bề ngoài ở con gái phải lấy cái nội tâm sâu kín làm cơ sở.
Khi Chương Hàm Yên không có mặt trong phòng, mọi người cũng từng bàn
luận về cô ấy, Tô Tiêu nói cô ấy cố ý khoe khoang. Tôi lại không thấy
thế, người thật sự có tiền thì không cần thiết phải khoe khoang trước
mặt những người dân thường chúng ta. Mà Chương Hàm Yên là người thực sự
có tiền, một cái đồng hồ đeo tay cũng tốn mất hơn 6 vạn tệ. Bất cứ thứ
gì cô ấy mua chúng tôi đều không dám hỏi và cũng không cần thiết phải
hỏi giá tiền, ngay cả một cô nữ sinh thích hỏi quần áo của người này
người nọ mua ở đâu như Tô Tiêu cũng cố kiềm chế bản thân không hỏi xem
Chương Hàm Yên mua quần áo ở đâu. Có hỏi cũng vô ích. Dù sao thì cũng
không mua nổi.
Nhưng về gia đình và cha của cô ấy lại là một câu đố. Cô ấy không bao giờ nói cha mẹ của cô ấy làm nghề gì. Ngẫu nhiên có một lần tôi nghe
thấy La Nghệ Lâm hỏi về vấn đề ấy, Chương Hàm Yên cười nhưng không nói.
Mọi người cũng không ai hỏi lại nữa. Về sau, khi La Nghệ Lâm làm lớp
trưởng, cô ấy đã từng được xem đơn nhập học của Chương Hàm Yên trong quá trình làm việc. Sau khi quay về cô ấy nhỏ to nói với chúng tôi một cách rất bí mật: "Cha của Chương Hàm Yên là thương gia, mẹ là viên chức nhà
nước". La Nghệ Lâm cứ nhấn mạnh vào cái sự thực mẹ của Chương Hàm Yên là viên chức nhà nước.
Khi đó tất cả mọi người dường như đều chợt hiểu ra và không nói gì.
Nhưng chắc chắn trong lòng đã có những ý nghĩ riêng. Trung Quốc ngày nay luôn có những sự việc khiến dân chúng rất dễ mẫn cảm như thế. Thực ra,
khách quan mà nói, Chương Hàm Yên cũng không tồi, cô ấy khá hoà nhã với
mọi người, cũng không có nhiều thói xấu như kiêu ngạo, buông thả, chẳng
qua là những người cùng phòng không muốn gần cô ấy. Cô ấy rất cô đơn.
Trong ngôi trường này, nếu như rất nhiều nữ sinh có thể tập hợp thành
một nhóm hay tìm được một nhóm thì cô ấy là một điểm nhỏ, một điểm cô
đơn.
Khi mới vào đại học, Chương Hàm Yên đã từng tỏ ra rất có thiện cảm
với tôi và mong muốn kết thân. Lý do là tôi rất giống một người bạn
trung học của cô ấy, nhưng người bạn đó đã ra nước ngoài rồi. Cách cô ấy thể hiện thiện cảm với tôi là ở trong phòng kí túc cô ấy chủ động bắt
chuyện với tôi. Như vậy vẫn còn đỡ khó chịu. Điều khiến tôi không thể
chịu được là, nếu tôi ở trong phòng thì cô ấy sẽ rủ tôi cũng đến nhà ăn
ăn cơm. Nếu tôi cùng cô ấy đến nhà ăn ăn cơm, cô ấy nhất định sẽ giành
việc lấy phiếu ăn giúp tôi. Mỗi lần như thế tôi đều cảm thấy không thoải mái.
Sinh nhật của tôi vào đầu tháng 11. Năm 2000 là sinh nhật lần thứ
mười tám của tôi. Chương Hàm Yên đã mua cho tôi một cái bánh gatô ba
tầng và một con búp bê còn cao hơn cả tôi, lại còn một lọ nước hoa CD
nữa. Khi đó chúng tôi quen nhau vẻn vẹn chỉ mới hai tháng. Sự việc này
đã từng gây chấn động trong toàn khoa chúng tôi. Sau sinh nhật tôi, rất
nhiều người đã cho rằng mối quan hệ giữa tôi và Chương Hàm Yên cực kì
tốt. Trên thực tế tôi cảm thấy cô ấy chưa bao giờ đi vào lòng tôi và trở thành bạn tôi. Nói thật, tôi không muốn ở cùng cô ấy chút nào vì có quá nhiều áp lực. Ở bên cô ấy tôi luôn sợ mọi người nói rằng chỉ vì Dịch
Phấn Hàn muốn có người mua phiếu ăn hộ mà thôi.
Rồi cô ấy cũng đoán ra là tôi không muốn quá thân thiết với cô ấy nên dần dần đã lánh xa tôi. Nhưng thành thật mà nói, trong phòng kí túc xá
quan hệ giữa tôi và cô ấy tốt hơn nhiều so với quan hệ giữa cô ấy với
những người khác, rõ nhất là trừ trước đến giờ tôi chưa từng nói xấu sau lưng, cũng không bao giờ nói điều gì bất lợi cho cô ấy. Đến khi cô ấy
ít hẹn tôi cùng đi ăn cơm và cùng lên lớp hơn thì tôi vẫn cảm thấy gánh
nặng trong lòng, vẫn canh cánh đến sinh nhật cô ấy mình nên làm gì, phải tặng lại cái gì? Một đống quà sinh nhật cô ấy tặng đã trở thành một
vướng bận trong lòng tôi. Tuy nhiên, tôi biết rõ rằng cho dù mình tặng
thứ gì thì đối với cô ấy cũng không đáng giá.
May thay chưa đến ngày sinh nhật của mình cô ấy đã ra nước ngoài rồi. Cô ấy sinh vào tháng 4. Tháng 3 năm 2001 chúng tôi bước vào học kỳ thứ
hai đại học, còn Chương Hàm Yên thì ra nước ngoài. Cô ấy chỉ ở lại
trường chúng tôi có năm tháng, trong năm tháng đó dường như cô ấy chỉ
qua lại chuyện trò với mình tôi. Chương Hàm Yên ra nước ngoài rất lặng
lẽ, khi mọi thủ tục đã hoàn tất cô ấy mới nói với chúng tôi rằng cô sắp
đi Canada. Cho nên tôi có muốn viết một chút về chuyện ra nước ngoài của cô ấy cũng không có cách nào viết được. Bởi vì chẳng có gì để nhớ cả.
Khi