
ắng khi mới bước vào
năm thứ nhất cũng không có gì là quá đáng. Ai mà không trưởng thành
trong sự tổn thương? Ai mà không học được cách tính toán sau khi bị lừa
dối? Lợi hại lợi hại. Các đoàn thể xã hội khác cũng tương tự, không khác là mấy. Không tới nửa năm sau, tất cả mọi người trong phòng chúng tôi
đều rút khỏi các đoàn thể xã hội, trừ La Nghệ Lâm. La Nghệ Lâm làm việc
rất tốt, lúc nào cũng họp hành hay thông báo cái gì đó. Mỗi một sinh
viên khi mới bắt đầu nhập học đều rất đối mặt với vô số các đoàn thể xã
hội, hầu như đều có vẻ phấn chấn mừng vui và mong muốn được thử sức. Khi vừa bắt đầu năm học, các đoàn thể xã hội đã lần lượt bày đặt, sắp xếp
các văn phòng quan trọng trong khuôn viên trường rồi "chiêu binh mãi
mã". Các đoàn thể có thực lực hùng hậu còn có thể tìm được một phòng học thừa làm văn phòng, các đoàn thể yếu thế hơn thì đặt văn phòng ở bên
đường và treo áp phích quảng cáo. Cũng có thể nói thế này, dường như mỗi một sinh viên từng có kinh nghiệm tham gia vào một đoàn thể xã hội nào
đó nhưng 95% người trong số này đều lặng lẽ lặn mất tăm sau không đến
một năm. Trải nghiệm sâu sắc khi sống trong các đoàn thể xã hội khiến
tôi rút ra được một kết luận là: Tất cả các tổ chức đoàn thể cuối cùng
cũng chỉ chìm ngập với những công cụ làm tăng học phần và lẫn lộn danh
tiếng của người lãnh đạo cao nhất hoặc thứ hai ở đó. Bạn đừng mong chờ
rằng, nếu bạn tham gia tổ văn học là bạn có thể truyền bá tên tuổi của
những tờ báo lớn trong một đêm, cũng đừng mong chờ rằng nếu gia nhập
hiệp hội nhiếp ảnh là bạn có thể cho ra những tác phẩm tuyệt diệu. Ảo
tưởng, hoàn toàn là ảo tưởng! Là một thành viên bình thường trong đoàn
thể, những việc mà bạn cần phải làm chính là họp hành và tiếp tục lừa
dối những cô cậu cấp dưới, từ đó cho thấy người lãnh đạo cao nhất của
các đoàn thể này đều không có thành tựu gì.
Đáng tiếc, năm đó khi mới bước vào đại học, tôi không có khả năng
đoán biết trước và cũng không ai nói cho tôi biết cái hiện thực tăm tối
trong đoàn thể của tôi, dẫn đến việc tôi bước nhầm vào con đường lầm
lạc. Này các cô cậu sinh viên, nếu các bạn không muốn trở thành người
lãnh đạo cao nhất của các đoàn thể xã hội trong trường đại học thì không nên tham gia vào các tổ chức mập mờ này làm gì. Phí ghi tên mất 5 tệ,
chi bằng hãy đến nhà ăn và ăn một bữa ngon lành còn hơn.
Cũng không phải tất cả sinh viên đều có thể đến các đoàn thể xã hội
để thử sức. Ví dụ như Chương Hàm Yên ở phòng chúng tôi, cô ấy chưa từng
tham gia bất kỳ một đoàn thể xã hội nào. Chương Hàm Yên là một nhân vật
rất đặc biệt. Bởi vì cô ấy quá nhiều tiền nên cũng quá đặc biệt. Cao
sang khó gần. Ở nơi cao thì khó tránh được cái lạnh. Thực ra, những gia
đình nhiều tiền đưa con ra nước ngoài du học thì vẫn tốt hơn. Bởi vì học đại học trong nước, sự chênh lệch đẳng cấp quá lớn sẽ khiến người có
tiền và người không có tiền đều khó thích ứng.
Trong phòng chúng tôi hầu như không có ai chủ động bắt chuyện với
Chương Hàm Yên. Lấy một ví dụ, chúng tôi nói về sản phẩm bảo vệ da, khi
mọi người mới bước vào đại học thì những hiểu biết về sản phẩm bảo vệ da chỉ dừng lại ở "nhãn hiệu Trung Quốc" - những sản phẩm dành cho ngày và đêm của Đại Bảo. Hay khi nói về mùa thu rất khô hanh, cần phải mua cái
gì đó thật thơm, Chương Hàm Yên lập tức nói Biotherm khá là hợp cho
chúng ta dùng trong năm nay, cái khoản đó của gia đình cô ấy thật...
Cuộc nói chuyện ngay lập tức buộc phải kết thúc. Chúng tôi không không
những chưa từng dùng qua mà khi còn năm thứ nhất cũng chưa hề nghe đến
nhãn hiệu đó. Thật xa cách. "Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thương
tầng."
Tô Tiêu thích dùng sản phẩm dưỡng da của Chương Hàm Yên. Năm thứ
nhất, khi mới vào học, những nữ sinh chúng tôi đều dùng Đại Bảo hoặc là
"Cô y tá nhỏ", v.v.... đến năm thứ hai mới bắt đầu đổi sang dùng các
loại như Nivea, Avon và Ponds, năm thứ ba có cô đã bắt đầu dùng Vichy
hay L''oreal. Về cơ bản, trong trường đại học đối với những cô gái xuất
thân trong những gia đình bình thường mà nói thì những thứ đó đã là giới hạn cao nhất rồi. Nhưng Chương Hàm Yên vừa mới bước vào trường đã dùng
Lancome. Nói thực, lúc đó chúng tôi đều không rõ đó là nhãn hiệu gì, chỉ biết rằng trên vỏ chai đều là tiếng Anh, vỏ ngoài màu phấn hồng rất đẹp mắt. Mãi đến khi vớ được mấy cuốn tạp chí loại tư bản thời thượng tôi
mới chợt nhớ tới cái mà Chương Hàm Yên dùng chính là thứ "đồ chơi" này.
Tôi không dám hỏi giá tiền. Nhưng rốt cuộc Tô Tiêu cũng là người đẹp
phải thốt lên kinh ngạc khi lần đầu tiên nhìn thấy cái lọ nho nhỏ đó
của Chương Hàm Yên: Trời, cậu dùng Lancome cơ à?
Chương Hàm Yên cười không nói gì. Chúng tôi đều nhìn về phía bàn của
Chương Hàm Yên, thấy những thứ hồng hồng mới đẹp làm sao. Về lí thuyết,
nói thực là ít nhất thì lúc đó tôi cũng không rõ Lancome có giá trị thế
nào. Một năm sau, tất cả những nhãn hiệu sản phẩm dưỡng da và mĩ phẩm
cao cấp trên thế giới tôi đều thuộc như lòng bàn tay, và không thể không kinh ngạc trước cô gái thiên tài trong lĩnh vực này.