
hết cách với loại con gái này, thật ghê tởm. Tôi nghĩ nếu có nhiều
người chủ động xin ở lại kí túc xá thì tôi cũng xin ở lại cho xong,
khoảng một nửa số nữ sinh chẳng hạn? Quay về phòng kí túc tôi liền gọi điện nói cho cha mẹ biết chuyện này. Khi vừa trình bày xong đầu đuôi sư việc mẹ liền nói: "Vậy con cứ ở chung cư đi! Con vốn nhát gan, ở kí túc xá thì buổi tối không bao igờ dám uống nước vì sợ nửa đêm phải đi vệ
sinh, ở chung cư rồi thì không phải sợ nữa. Nghe lời mẹ nhé, con cứ ở
chung cư đi! Đóng hơn 700 tệ thì có sao". Tôi run run nắm điện thoại
trong tay, nước mắt vòng quanh. Chỉ có bản thân tôi mới biết rằng gọi
điện thoại báo cho cha mẹ biết chẳng qua chỉ là làm cho xong chuyện mà
thôi, chẳng qua cũng chỉ là vì bản thân muốnhưng ở lại khu chung cư nên
tìm một cái cớ chính đáng, rằng cha mẹ bắt mình ở đó, cái cớ khiến bản
thân không còn thấy áy náy. Còn bản thân thì sớm đã quyết định không thể để mất đi lòng tự tôn và cái sĩ diện đáng thương chỉ vì 700 tệ. Và tôi
cũng biết trước rằng cha mẹ sẽ đồng ý cho tôi chuyển đến ở khu chung cư. Vậy là tôi phải thừa nhận rằng, hư vinh của bản thân cũng phải tìm một
cái cớ.
Thật đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ. Khi chuẩn bị
đi ngủ, Trịnh Thuấn Ngôn đột nhiên nói: "Tớ gọi điện cho thầy chủ nhiệm
nhé, tớ ở kí túc xá được, chuyển đi chuyển lại phiền phức lắm". Lại là La Nghệ Lâm kêu lên đầu tiên: "Không phải chứ! Cha mẹ cậu cưng cậu như
vậy làm sao có thể để cậu sống ở kí túc xá được? Hơn nữa gia đình cậu
cũng không phải là không có tiền mà". Trịnh Thuấn Ngôn không nói gì
thêm, cũng không giải thích gì với mọi người. Đột nhiên Diệp Ly cũng
lên tiếng: "Trịnh Thuấn Ngôn, tớ cũng muốn ở lại kí túc xá, cậu không
đùa đấy chứ?"
Trịnh Thuấn Ngôn nói: "Tớ vẫn chưa suy nghĩ kĩ". Căn phòng thật
yên tĩnh, tôi nghe thấy cả tiếng thở dài khe khẽ. Không biết là của ai.
Ngày hôm sau, vừa sáng sớm thầy chủ nhiệm đã đến khi kí túc xá tuyên
bố dõng dạc: "Từ hôm qua đến bây giờ chỉ có tất cả hai sinh viên nói với tôi rằng họ xin ở lại kí túc xá. Nhưng tôi đã nói rồi, nhà trường chỉ
cho lớp chúng ta chín mươi nhăm chỗ trong chung cư, do đó rất xin lỗi,
tôi đành phải áp dụng biện pháp cưỡng chế vậy. Tôi đã nghiên cứu bản
điều tra liên quan đến tình hình kinh tế gia đình mà các em viết khi
nhập trường, và có bàn bạc với mấy cán bộ lớp, chúng tôi quyết định xếp
năm người sau ở lại kí túc xá. Hi vọng mọi người phối hợp thực hiện. Bây giờ tôi sẽ công bố danh sách những bạn dưới đây".
Đám nữ sinh ồn ào bỗng trở nên im phăng phắc trong nháy mắt. Xxx,
xxx, ......................... Từng cái tên quen thuộc vang vang bên
tai Những nữ sinh bị đọc đến tên lần lượt nhanh chóng cúi đầu xuống, tim tôi cũng đập loạn lên thình thịch, thình thịch; có tôi, không có tôi,
không có tôi, có tôi; tim tôi lúc thì như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực,
lúc lại như muốn chết lặng cùng cái ý nghĩ đó. Hình như trong cái giây
phút ấy ngoài hai ý nghĩ chọn lựa đó trong đầu tôi không còn ý nghĩ nào
khác. Mà đã quên tất cả ý nghĩa thực tế là gì, chỉ chăm chăm trốn tránh
những cái tên, tim tôi như đang bị treo lên cao và lắc lư ở đó. Có rất nhiều thứ giống như những đốm lửa nhỏ đang đâm hết chỗ này lại đụng
phải chỗ kia trong đầu óc tôi mà vẫn không tìm được phương hướng. Tôi
không có cách nào viện ra một lí do để thông cảm và thuyết phục chính
mình. Chỉ cảm thấy có một đống hỗn độn trong đầu, "có tôi" và "không có
tôi" đều là có thể, đúng vậy đáng ra nên có tôi. Cha mẹ đã vất vả như
vậy, bây giờ mà nhà trường lại sắp xếp cho tôi ở lại kí túc xá thì tôi
có thể tiết kiệm cho cha mẹ 700 tệ. Với 700 tệ cha mẹ có thể sống trong một tháng còn có thể mua được những thứ ngon lành, với 700 tệ mẹ có thể mua được một dụng cụ điều trị bệnh viêm khớp của bà, 700 tệ đã khiến
cha phải vất vả trong hơn nửa tháng trời... Nhưng làm sao có thể có tôi
được? Làm sao có thể nói ra sự nghèo khốn, bối rối, xấu hổ và mất thể
diện của mình trước biết bao cái nhìn chăm chú của mọi người đây? Các
bạn học sẽ nhìn tôi ra sao? Có thể họ sẽ coi thường tôi, có thể họ sẽ
nói sau lưng tôi rằng hoá ra hoàn cảnh gia đình Dịch Phấn Hàn lại khó
khăn như vậy, nhưng hình như bình thường cô ta ăn mặc cũng được lắm mà!
Rồi ch Rồi chẳng bao lâu tất cả các bạn học trong lớp sẽ đều biết tôi là kẻ bị đào thải trong cuộc cạnh tranh ở lớp này, mà cuộc cạnh tranh ấy
dựa trên nguyên tắc hoàn cảnh kinh tế gia đình. Những ai quen tôi trong
khu nhà này đều biết, từ nay về sau họ đều phải chuyển vào khu chung cư
còn tôi sẽ không thể được như họ nữa.Những ai quen biết tôi đều sẽ coi
thường tôi, sau này các phòng kí túc đều sẽ bàn tán xôn xao, họ sẽ nói
về tôi, sẽ đoán già nói gì đó với thầy chủ nhiệm.
Từ xưa đến nay, thế sự luôn luôn là "kẻ khóc người cười". Tôi thẫn
thờ đứng đó, nhớ lại mới thấy trong hàng ngàn ý nghĩ vừa rồi, tôi đã
không hề xét đến vấn đề điều kiện sống ở chung cư mới tốt hơn nhiều so
với khu kí túc xá đổ nát. Dường như với lòng tự tôn thì sự tồi tệ của
hoàn cảnh cũng không đáng gì