
, tôi cảm thấy đứng trước mặt Tô Tiêu mà nhĩ như vậy hay tán đồng với
những lời đồn đạinhảm nhí của các cô gái thì thật là vô liêm sỉ. Nhưng
tôi không thể khống chế suy nghĩ của chính mình. Tôi quan sát ngoại
hình, cử chỉ, thái độ của người đàn ông đó, cố thử phán đoán thân phận,
hôn nhân và những điều khác về anh ta. Tôi đau xót liên tưởng đến những
từ ngữ không lấy gì làm hay ho như bồ bịch, bồ nhí, hay những ngôn từ
như dính đầy tiền, tình và mĩ sắc, những từ toả ra sắc thái suy sụp,
thối nát, tuyệt vọng. Có một chị đã nói, con gái không nên dây vào ba
loại người, lãng tử, văn nghệ sĩ trẻ và đàn ông đã có vợ. Lãng tử và đàn ông đã có vợ không nên "chọc" vào thì mọi người đều hiểu. Tại sao văn
nghệ sĩ trẻ cũng bị liệt vào danh sách đen? Văn nghệ sĩ trẻ, tình cảm
quá phong phú cho nên sẽ không có cảm giác an toàn về mặt tình cảm. Bạn
sẽ có cảm giác đang yêu một cuốn tiểu thuyết. Nhưng có quá nhiều cô gái
yêu thích văn nghệ hoặc thích cảm giác mộng ảo muốn tìm những văn nghệ
sĩ trẻ, bởi vì họ đã gửi gắm niềm yêu thích cái trừu tượng trong văn học nghệ thuật của bản thân vào một người cụ thể nào đó trong cuộc sống.
Yêu những người như thế thật giống như là đã gần sát với giấc mơ vậy.
Tôi nhớ tới người đàn ông đã kết hôn mà tôi từng yêu. Nếu như lúc đầu
không phải chúng tôi đều hiểu rằng nếu biết dừng đúng lúc thì chuyện hôm nay Tô Tiêu gặp phải chính là phiên bản của tôi. Bồ bịch, chúng tôi
không chơi nổi những trò chơi như thế. Tôi hiểu Tô Tiêu gọi anh ta đến
trước mặt chúng tôi chính là đã tín nhiệm chúng tôi. Sự tín nhiệm này
khiến chúng tôi cảm thấy hổ thẹn. Mặc dù tôi không tíu tít bàn luận như
những nữ sinh khác nhưng tôi cũng đã có những ý nghĩ bẩn thỉu tương tự.
Chẳng qua là tính tôi đã quen trầm lặng.
Sau khi từ bệnh viện về Tô Tiêu đã chuyển ra ngoài sống. Rõ ràng cô
ấy hiểu rằng chuyển ra ngoài sống thì mọi người nói sẽ càng khó nghe, và càng tạo cho mọi người có thêm nhiều cơ hội và lí do để nói xấu cô.
Nhưng cô vẫn kiên quyết chuyển ra ngoài sống cùng người đàn ông kia. Khi chuyển đi, cô đã nói với tôi và Trịnh Thuấn Ngôn, ỏ trường có chuyện gì thì đảm đương hộ cô ấy một chút, còn nếu không đảm đương được thì cứ
nói là không biết chứ không nên để liên luỵ đến tôi và Trịnh Thuấn
Ngôn, không nên để nhà trường cho rằng tôi và Trịnh Thuấn Ngôn biết
chuyện mà không báo, lại còn nói dối. Kì thực cô ấy vẫn là một cô gái
tốt. Còn về những chuyến au khi cô ấy chuyển ra ngoài sống tôi thật
không muốn nói đến. Mọi người thì vẫn bàn tán mãi không thôi một cách vô căn cứ. Hình như mọi người lại càng tỏ ra phẫn nộ đối với việc cô ấy đã không trực tiếp đối mặt với những khó xử và sự sỉ nhục mà ra đi như
thế. Có lẽ, nếu cô ấy che giấu một cách ngoan ngoãn thì chúng tôi sẽ cho cô ấy một "con đường sống", nhưng đằng này cô ấy lại ngang nhiên chuyển đi như thế, rõ ràng là không coi những lời bàn tán của chúng tôi ra gì, ngang nhiên đối đầu với quảng đại quần chúng nhân dân thì làm sao chúng tôi có thể không "đấu tranh" cho được. Nhưng có điều khi những lời đồn
đại không ngừng được tung ra mà người trong cuộc vẫn không có phản ứng
gì, thì hình như mọi người không còn nói hăng say nữa. Nếu người trong
cuộc phản ứng lại hoặc lên tiếng phản bác thì mọi người sẽ càng nói càng sai sự thực, nói say sưa không biết mệt biết chán. Chỉ có tôi và Trịnh
Thuấn Ngôn từng nhìn thấy anh người yêu đứng tuổi của Tô Tiêu. Nhưng hai người chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện này với bất cứ ai. Ngay cả giữa hai người chúng tôi cũng không bao giờ đề cập đến. Chuyện của Tô Tiêu
cứ dần dần lắng xuống như thế.
Ban đầu tôi còn sợ có người tố giác cô ấy, nói cô ấy chuyển ra ngoài
sống chung cùng với người khác. Theo nội quy của trường chúng tôi, việc
sống chung cần phải bị loại trừ. Nhưng dường như mọi người đã nói sướng
cái miệng rồi nên cũng cho qua, không có ai chạy lên trường tố cáo cả.
Nghĩ lại, sinh viên bây giờ đều đã khôn ra cả. Tố cáo người khác, bản
thân đã không được cái gì hay ho lại còn vô duyên vô cớ chuốc thêm kẻ
thù, huỷ hoại cả một đời người ta, chi bằng làm chút việc có lợi ích
thực tế, mọi người cũng không phải là những người thực sự tàn nhẫn, việc một người khác bị đuổi luôn khiến cho mình có cảm giác bất an. Cho nên
trong trường học chuyện sống chung rất ít khi bị phanh phui ra trước
trường, tôi nghĩ có lẽ là vì nguyên nhân trên. Tôi không biết Tô Tiêu
thực sự yêu anh ta hay là chỉ làm một cuộc giao dịch với anh ta, mà thực ra yêu là thế nào. Từ xưa đến nay yêu một người không bao giờ có thể
hạnh phúc từ đầu đến cuối, yêu một người chính là sự trao đổi ngang bằng giữa hạnh phúc và khổ đau. Nếu khổ đau mà nhiều hơn hạnh phúc thì đó là tình yêu bất hạnh, nếu hạnh phúc mà nhiều hơn khổ đau thì mọi người sẽ
nói đó là một đôi hạnh phúc, người trong cuộc cũng sẽ phối hợp tỏ vẻ
thân mật. Thực ra những người từng yêu đều biết tình yêu luôn làm bạn
đau vào một lúc nào đó Cuộc sống cứ tiếp diễn yên ổn. Mỗi người vui với
niềm hạnh phúc riêng của mình, đau khổ với nỗi đau riêng của