
Viên Viên lễ phép hướng về phía Lâm Tuấn Thiên gật đầu, mỉm cười, không có bất kỳ cái gì khác, nhàn nhạt lướt qua bên cạnh ông, trở về cương vị công tác của cô.
Nếu như không phải là Lâm Khải từ phía sau kêu một tiếng ba, có thể ông sẽ cứ như vậy si ngốc nhìn theo bóng lưng Thôi Viên Viên.
“Ba, người có thể trở lại làm con rất vui vẻ!” Lâm Khải nói là lời thật.
“Ta chỉ là tới xem một chút, đối với vị trí tổng giám đốc kia, ta không nghĩ muốn nữa. Hiện tại ta già rồi, rất nhiều chuyện ta cũng đã nhận ra, cái gì lợi lộc theo thời gian cũng đều phai nhạt.” Ánh mắt Lâm Tuấn Thiên nhìn qua thiếu đi sắc bén, thay vào đó là vẻ bình thản.
“Ba, con biết người vẫn chưa dứt bỏ được Dung Khoa, chỉ cần người muốn, người có thể tiếp tục ở nơi này.” Lâm Khải đối với người ba này, trong lòng có rất nhiều day dứt, là hắn cùng mẹ liên thủ đem ba từ vị trí này kéo xuống!
“Thấy Dung Khoa có thể vượt lên tầm cao như vậy, ta liền nhận ra, để con trai thừa kế ông trời cũng thuận ý, vậy nên con cứ tiếp tục chịu trách nhiệm đi!” Lâm Tuấn Thiên vỗ vỗ bả vai Lâm Khải “Sau này rảnh rỗi cùng ta uống chút trà, đánh cờ! Tiểu tử thúi!”
“Được, con nhất định sẽ tới thăm người!”Lâm Khải nghe được lời nói cuối cùng của ba mình, trên mặt của hắn liền lộ ra nụ cười thật tươi, hắn biết ông đã tha thứ cho hắn, nguyện ý cho hắn một cơ hội.
Lâm Tuấn Thiên phất phất tay, ý bảo hắn đừng đi theo nữa, ông muốn đi về!
Lâm Tuấn Thiên sau khi đi ra ngoài, An Ôn vẫn theo ở phía sau.
“Bà đi theo tôi có chuyện gì không?” Hắn quay đầu lại, lạnh lùng nhìn về phía bà, muốn tha thứ cho bà, hắn còn cần chút thời gian.
“Chính là muốn nhìn qua một chút ông sống như thế nào, có tốt hay không? Bất quá nhìn tình trạng của ông hiện tại, so với lần trước tôi gặp ông đã khá nhiều.” Bà nhàn nhạt cười nhìn Lâm Tuấn Thiên, lòng của bà vẫn còn đau nhói, mặc dù bà thương ông nhưng cũng hận ông, bà cũng đã mang lại cho ông sự trả thù cay độc nhất, nhưng tại sao người đàn ông trước mắt này còn chưa nguyện ý để tâm đến bà?
“Cám ơn bà quan tâm, tôi quả thật sống rất tốt!” Ông nhàn nhạt trả lời.
“Như vậy là tốt rồi, có lúc…”
An Ôn nói vẫn chưa hết câu liền nghe thấy thanh âm mềm mại của phụ nữ từ phía sau lưng bà vang lên.
“Tuấn Thiên!” Lữ Tình thiển thiển cười, ưu nhã mà nhẹ nhàng đi tới trước mặt Lâm Tuấn Thiên.
“Tình Tình, sao bà lại tới đây?” Lâm Tuấn Thiên cười nhìn về phía bà.
“Tôi tới đón ông về nhà!”
Về nhà, hai chữ này thật sâu kích thích thần kinh An Ôn, mà người phụ nữ trước mắt này tuy không còn trẻ, nhưng năm tháng không thể lắng đọng xuống phong tình, người phụ nữ như vậy đứng cùng một chỗ với Lâm Tuấn Thiên mới là điều làm An Ôn đau nhất.
An Ôn nhìn Lữ Tình, trong mắt giống như một cây gai khó chịu, hận không thể lập tức phủi sạch, nhưng ở trước mặt của ông, bà không thể biểu hiện ra, chỉ có thể ưu nhã tỉnh táo đối với bọn họ mỉm cười.
Tay Lâm Tuấn Thiên ôm Lữ Tình, cười cười với An Ôn, “Đây là bạn gái của tôi, Lữ Tình.”
Ngược lại, hắn nhu tình nhìn Lữ Tình, nhẹ giọng nói: “Vị này là vợ trước của tôi, An Ôn.”
Giới thiệu xong rồi, Lữ Tình rất rộng rãi vươn tay, ưu nhã cười cười, “Chào bà!”
An Ôn chỉ cảm thấy đầu ầm một tiếng, khóe miệng miễn cưỡng động mấy cái, lộ ra một khuôn mặt tươi cười chính mình cũng cảm thấy không thể nào đẹp nỗi, đưa tay hơi lung lay, ngay sau đó liền rút trở lại, giống như cười trả lời hai từ: “Chào bà!”
“Tuấn Thiên, tôi vào trong xe chờ ông!” Lữ Tình rất ôn nhu, rất rộng rãi cho bọn họ thời gian để nói chuyện riêng, bởi vì bà đọc được từ trong ánh mắt của An Ôn, bà có quá nhiều nghi vấn rồi! Bà có thể hiểu được tâm tình của An Ôn giờ khắc này, đồng thời, bà cũng hi vọng hai người bọn họ có thể thông qua lần nói chuyện này cởi bỏ hết nút thắt trong lòng nhau ra.
“Được, bà chờ tôi một chút!” Ông cười trả lời bà, đưa mắt nhìn thân ảnh của bà tiến vào bên trong xe.
Ánh mắt của ông là một mảnh nhu tình, nhưng sự nhu tình này không phải dành cho bà. An Ôn không thể hiểu, bà thật không thể hiểu… tại sao người đàn ông này còn có thể có người phụ nữ như vậy làm bạn? Ông hẳn là nên cô độc suốt quãng đời cuối cùng, tận cùng một đời! Đây mới là cái bà đã chờ đợi để nhìn thấy, mà không phải là cái mà bây giờ bà nhìn đến… ông sống còn tốt hơn cả bà!
An Ôn không chịu nổi, bà cảm thấy mình muốn điên, muốn hỏng mất.
“Hai người các ông ở chung một chỗ lúc nào vậy? Tại sao tôi chưa bao giờ biết?” Mắt của An Ôn ửng đỏ.
“Có một số việc, bà đã không cần biết, hiện tại hai chúng ta đã không còn bất kỳ quan hệ.” Ông nhàn nhạt đáp lại bà.
“Làm sao mà có thể không có quan hệ? Cả đời này, sự thực hai ta từng có hôn nhân là không thể nào thay đổi, chúng ta còn có chung một đứa con, chẳng lẽ điều này cũng có thể cải biến?” Cảm xúc của An Ôn kích động, bà không chịu nổi kích thích như vậy, bà không cách nào chấp nhận được việc sống tốt hơn bà, bà cho là bà khiến ông phải nếm trải nỗi đau và phản bội sâu nhất, ông sẽ không bao giờ quên được bà, nhưng sự thật lại không phải như vậy, ghê tởm hơn chính là bên người ông còn có giai nhân làm b